Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Bạch Các môn - Hồi 24 (cuối)

Bạch Các môn
Trọn bộ 24 hồi
Hồi 24 (cuối): Chinh Phục Tam Thánh Hội
5.00
(3 lượt)


Hồi (1-24)

Lại nói bọn Thiên Y đại sư sau khi rời Huyền Võ hồ thì quần hùng lập tức lên thuyền lớn trên sông Tần Hoài để đi Cô Tô. Sau một ngày một đêm lênh đêng trên sông nước thì hiện tại thuyền của Thiên Y đại sư đã hội sư với bọn Trương Phụng Lâu tại Thái Hồ.

Ngoài Trương Phụng Lâu, Thiết Phi Long, Tịch Nhất Sơn ra thì mỗi thuyền còn có năm mươi nhân thủ, trong số này có Hỏa Cung Đạn Tả Hỉ, Liên Hoàn Tử Mẫu Phiêu Thạch Đang, Ngũ Kiếm Tề Phi Nhan Ngọc và Dục Huyết Bát Đao Mã Dũng, Lục Vân, Phương Tú Mai tức Tiểu Đào Hồng, Dương Linh, Trần San cũng có mặt. Lần này tất cả các võ sĩ tinh nhuệ của Động Đình minh và số nhân thủ do Thiết Phi Long giáo luyện đều được tuyển chọn để chuẩn bị công kích Tổng hội Tam Thánh hội giải cứu cho ba vị Chưởng môn.

Tổng hội của Tam Thánh hội được thiết đặt tại Hồng Thiên Đãng. Ngoại thành Cô Tô, do vậy bên trong thành Cô Tô đương nhiên có không ít Phân hội của Tam Thánh hội hoạt động. Trong số những Phân hội đó có Thiên Nam phiêu cục, Phụng Hoàng tửu lâu, Đại Nhan khách điếm là ba nơi có nhiều nhân thủ nhất. Ba nơi này không những tiềm ẩn nhiều cao thủ của Mộ Dung thế gia mà còn có không ít sát thủ của Nam Cung thế gia và Minh Nguyệt quán. Còn như bên ngoài thành Cô Tô thì có rất nhiều tai mắt của Tam Thánh hội theo dõi mọi hoạt động của hành nhân hoặc các nhân vật võ lâm.

Tuy Trường Thanh, Thu Nguyệt và Tiên tử đã đưa phân nửa nhân thủ đến Kim Lăng nhưng thực lực còn lại của Cô Tô cũng không phải tầm thường.

Chẳng hạn như lực lượng tuần sứ hai đường thủy lục thì đã có ba mươi sáu nhân vật, ngoài ra còn có hai mươi tư vị hộ pháp của Mộ Dung thế gia, những nhân vật này ngoài võ công cao cường còn có kinh nghiệm giang hồ phong phú. Bởi lẽ hai mươi tư nhân vật này đều ngoại ngũ tuần và đã từng theo phụ thân Mộ Dung Trường Thanh là Mộ Dung Phong hành nam tẩu bắc nhiều năm.

Hiện tại Thiên Y đại sư, Phi Vân Tử Bạch Trường Phiêu, Giang Hào, Tri Cơ Tử, Tiêu Hàn Nguyệt đang ngồi quây quần trong khoang thuyền để nghe Tiêu Hàn Nguyệt nói về những điều thám thính được về Tổng hội Tam Thánh hội. Dựa trên cơ sở đó mà Trường Phiêu vạch ra kế hoạch tấn công, ngay cả Tri Cơ Tử là nhân vật giang hồ lão luyện nhưng sau khi nghe xong kế hoạch của chàng thì cũng tâm phục khẩu phục.

Theo kế hoạch đã định, bọn Trương Phụng Lâu thống lãnh binh mã tại Thái Hồ, Thiên Y đại sư, Bạch Trường Phiêu, Phi Vân Tử, Giang Hào dưới sự dẫn đường của Tiêu Hàn Nguyệt đột nhập vào Tổng hội Tam Thánh hội giải cứu cho ba vị Chưởng môn.

Tối hôm đó năm cao thủ võ lâm đều cải trang mặc dạ hành y rồi đi thuyền nhỏ vượt Thái Hồ tiếp cận với Nhạn Thiên Đăng. Bọn võ sĩ canh phòng bị tập kích bất ngờ nên không kịp phản ứng, tất cả đều bị khống chế huyệt đạo rồi an trí vào một nơi. Hàn Nguyệt dẫn quần hùng đi vào một thạch động và cuối cùng cũng đến được thạch thất nơi giam cầm ba vị Chưởng môn.

Nàng vui mừng nói:

- Tam vị lão tiền bối, bọn vãn bối đến giải cứu các vị đây!

Thiên Y đại sư, Bạch Trường Phiêu, Phi Vân Tử, Giang Hào lập tức xuất binh khí phá cửa thạch thất rồi tháo gỡ xiềng xích cho Thiên Kính đại sư, Long đạo trưởng và Giang Lăng Ba. Giang Hào xúc động chạy đến ôm chầm lấy phụ thân và gọi:

- Gia gia...

Thiên Y đại sư cũng đến gần Chưởng môn sư huynh xúc động nói:

- A di đà Phật! Sư đệ vô năng nên đến chậm khiến sư huynh phải thọ khổ thọ nạn.

Phi Vân Tử thì chỉ quỳ gối trước mặt Long đạo trưởng, nhất thời lão quá xúc động nên không nói nên lời, chỉ thấy hai dòng lệ từ khóe mắt tuôn rơi.

Chợt nghe Giang Lăng Ba nói:

- Quả nhiên trời xanh có mắt, cuối cùng rồi cũng có giây phút này...

Giang Hào nói:

- Phụ thân, hài nhi đến muộn khiến phụ thân phải chịu nhiều đau đớn, hài nhi thật đáng tội chết!

Giang Lăng Ba liền vỗ vào vai chàng và nói:

- Gặp lại hài nhi thì dù có chết ta cũng có thể yên lòng nhắm mắt rồi!

Tiêu Hàn Nguyệt vội nói:

- Nơi này không tiện ở lâu, chúng ta đưa ba vị tiền bối ra ngoài trước rồi hãy tính..

Thiên Y đại sư gật đầu, nói:

- Cô nương nói chí phải! Nào Chưởng môn sư huynh hãy để tiểu đệ cõng ra ngoài nhé!

Nói đoạn lão xốc vai cõng Thiên Kính đại sư, Phi Vân Tử cõng Long đạo trưởng và Giang Hào cõng Giang Lăng Ba ra khỏi thạch động dưới sự hộ tống của Bạch Trường Phiêu và Tiêu Hàn Nguyệt. Khi quần hùng về đến thuyền ẩn trong đám lau sậy trên Thái Hồ thì thời gian đã qua canh tư.

Tiêu Hàn Nguyệt vô cùng phấn khích nên nói với Trường Phiêu sư huynh:

- Kế hoạch cứu người đã thành công, tại sao không nhân cơ hội này tiêu diệt toàn bộ Tổng hội Tam Thánh hội?

Trường Phiêu lắc đầu nói:

- Không cần thiết, tất cả mưu ma chước quỷ và tội lỗi đều do Mộ Dung Trường Thanh, Tán Hoa Tiên Tử và Nam Cung Thu Nguyệt gây nên, do vậy chúng ta chỉ cần tiêu diệt được ba nhân vật đầu não thì tàn binh của chúng tất sẽ giải tán ngay. Chúng ta đã cứu được người thì cũng không nên tạo ra trường sát kiếp khiến cho giang hồ thêm nhiều ân oán.

Long đạo trưởng gật đầu, nói:

- Vô lượng thọ Phật, Bạch thiếu hiệp quả là người có lòng dạ nhân từ! Đúng vậy! Tất cả tội lỗi đều do ba người bọn Mộ Dung Trường Thanh gây ra cả.

Thiên Y đại sư liền hỏi:

- Thế bây giờ chúng ta phải quay về Kim Lăng chăng?

Trường Phiêu lắc đầu, nói:

- Không cần, vãn bối có một kế hoạch nhưng hơi bá đạo một chút...

Thiên Kính đại sư liền nói:

- Bạch thiếu hiệp chớ ngại, thử nói ra xem?

Trường Phiêu trầm ngâm một lát rồi nói:

- Chúng ta sẽ mai phục gần Hoàng Thiên Đăng, bọn Mộ Dung Trường Thanh nghe Cô Tô sanh biến thì tất cả sẽ kéo đại binh về, khi đó chúng ta xuất thủ quyết chiến với ba nhân vật Hội chủ một trận.

Thiên Y đại sư liền nói:

- Đừng quên là trong tay Mộ Dung Trường Thanh còn có Can Tương thần kiếm, chúng ta không thể không uý kỵ.

Trường Phiêu mỉm cười, nói:

- Xin đại sư chớ quá lo lắng, việc đối phó với Mộ Dung Trường Thanh sẽ do vãn bối đảm trách...

Phi Vân Tử tiếp lời:

- Thế thì bần đạo sẽ tiếp chiến với Tán Hoa yêu nữ.

Giang Hào cũng lên tiếng:

- Vậy thì vãn bối và Thiên Y đại sư đại sư sẽ thu thập bọn Nam Cung Thu Nguyệt và Tứ Đại Phi Kiếm của ả.

Thiên Kính đại sư nói:

- Bọn bần tăng tuy thọ khổ thọ nạn trong lúc bị giam cầm nhưng nghĩ lại tất cả đều do Mộ Dung Trường Thanh gây nên. Vì vậy nên trong lúc động thủ ngoài ba nhân vật Hội chủ phải trừ diệt thì các vị nên hạ thủ lưu tình cho bọn thuộc hạ của chúng để mở một con đường hiếu sinh.

Mọi người đều gật đầu tán đồng với đề nghị của Chưởng môn Thiếu Lâm tự và ai lấy tự tìm nơi tĩnh dưỡng chờ bọn Mộ Dung Trường Thanh quay vê.

Quả nhiên hai ngày sau bọn Mộ Dung Trường Thanh nhân được tin cấp báo Cô Tô có biến nên lập tức thống lãnh đại binh trở về Cô Tô ứng cứu. Khi về đến Hoàng Thiên Đăng thì Trường Thanh mới hay tin ba vị Chưởng môn đã được giải cứu, hắn nghiến răng đầy căm hận nói với Thu Nguyệt:

- Lần này không thể không giết sạch bọn chúng!

Nam Cung Thu Nguyệt cũng tỏ ra vô cùng phẫn nộ, còn Tán Hoa Tiên Tử bị băng bó từ vai lên cổ và có một nửa khuôn mặt nên không thấy được phản ứng của bà ta. Tuy nhiên với tình trạng hiện tại thì ba ta trông giống một xú quái nhân hơn là một Tiên tử.

Đám nhân mã của Mộ Dung Trường Thanh đang rầm rập kéo vào Hoàng Thiên Đăng thì đột nhiên nghe tứ phương bát hướng vang dậy tiếng hô:

- Giết... giết...

Thì ra người của Động Đình minh do Trương Phụng Lâu, Thiết Phi Long và Tịnh Nhất Sơn đã mai phục kín ngọn núi. Tiếng hô chưa dứt thì đã có năm bóng người phi thân trên sườn núi xuống đối mặt với Trường Thanh, Thu Nguyệt và Tiên tử. Năm bong người đó là Bạch Trường Phiêu, Thiên Y đại sư, Phi Vân Tử, Giang Hào và Tiêu Hàn Nguyệt. Song phương không nói một lời mà lập tức tốc chiến ngay. Trường Phiêu, Hàn Nguyệt đối phó Trường Thanh, Phi Vân Tử đối phó với Tán Hoa Tiên Tử còn Giang Hào và Thiên Y đại sư đối phó với Nam Cung Thu Nguyệt và Tứ Đai Phi Kiếm của ả.

Tán Hoa Tiên Tử vốn đã thọ thương nên vô cùng oán hận Quy Trường Linh, bây giờ lại gặp đạo trưởng Phi Vân Tử nên nộ khí nhất thời phát tác, bà ta vung song đao tấn công đối phương ngay, thế nhưng đáng tiếc là từ khi Phi Vân Tử được dược vật của Đồng đại phu trợ giúp thì công lực tăng tiến bội phần, kiếm thuật vốn đã tinh thâm, bây giờ lại càng ảo diệu biến hóa khôn lường. Tán Hoa Tiên Tử tuyệt đối không phải là đối thủ. Qua mười chiêu nghênh diện, bỗng nhiên nghe Phi Vân Tử nộ khí quát lên một tiếng, trường kiếm như mãnh long xuất hải liên tục phát chiêu. Nhất thời kiếm quang, kiếm khí cuồn cuộn như sóng Trường Giang, ập đến trước Tán Hoa Tiên Tử.

Trong một vùng kiếm khí ngút trời, chợt nghe một tiếng kêu thảm vang lên, cánh tay phải của Tán Hoa Tiên Tử đã bị trường kiếm tiện đứt ngang. Trong tiếng kêu thảm đó, chỉ thấy Tán Hoa Tiên Tử thu hết tàn lực phóng đi trên đầu đám thuộc hạ Tam Thánh hội ở phía sau, Phi Vân Tử hoành kiếm nhìn theo nhưng lão cũng không thấy rõ bà ta đã chạy trốn như thế nào?

Phi Vân Tử định tung cước đuổi theo nhưng bỗng nhiên thấy trước mặt có năm bóng người lấp loáng, lão định thần nhìn kỹ thì ra là Tăng Phi Yến cùng bốn Kim Bài kiếm thủ của Minh Nguyệt quán. Sát khí chợt dâng lên, Phi Vân Tử hú lên một tiếng rùng rợn rồi múa kiếm xông tới trước, kiếm pháp biến ảo thành trăm ngàn kiếm ảnh và tấn công cùng lúc vào năm phương vị khác nhau. Nhất thời bọn Tăng Phi Yến bị ảo ảnh kiếm làm cho lóa mắt không biết đường nào chống đỡ, thế là lần lượt từng ả ngã xuống mà không kịp kêu lên một tiếng.

Phía bên kia Nam Cung Thu Nguyệt dựa vào Toàn Phong thập tam đao để đối phó Giang Hào nhưng đáng tiếc là hiện tại ả không phải là địch thủ của Giang Hào nên chưa đầy mười chiêu ả đã thảm tử dưới mũi đao của đối phương.

Cạnh đó Thiên Y đại sư cũng không mấy khó khăn để thu phục Tứ Đại Phi Kiếm, tuy đại hòa thượng thi triển giới đao nhưng lão không hạ sát thủ. Sau khi dùng giới đao triệt tiêu toàn bộ phi kiếm của bốn ả thì đại hòa thượng xuất thủ chỉ thi triển thủ pháp cách không điểm huyệt để khống chế đối phương.

Ác liệt nhất vẫn là sự giao thủ giữa Mộ Dung Trường Thanh và huynh muội Bạch Trường Phiêu. Trường Thanh cậy có Can Tương thần kiếm trong tay nên liên tục tấn công khiến Bạch Trường Phiêu và Tiêu Hàn Nguyệt nhất thời phải thi triển thân pháp ảo diệu tránh né, nhưng Mộ Dung Trường Thanh đang cực kỳ phẫn nộ nên dù kiếm pháp tinh thông đầy thần uy, song vẫn không tránh được việc để lộ sơ hở. Sau ba mươi chiêu thì Bạch Trường Phiêu đã phát hiện ra sơ hở đó, chàng lập tức vung song chưởng phản công, hữu chưởng đánh thẳng vào Can Tương thần kiếm để làm giảm áp lực đồng thời tả chưởng đánh thẳng vào hạ bàn của hắn. Mộ Dung Trường Thanh đang chiếm ưu thế nên mê mải công kích, do vậy nên hắn không kịp thu kiếm về phong bế hạ bộ, một đạo kình phong di sơn đảo hải quét qua song cước khiến cho hắn mất thăng bằng trong thế trụ, thân hình chưa kịp trấn định lại thì kình lực từ chưởng của Bạch Trường Phiêu cuộn tới bên cạnh Can Tương thần kiếm. Lưỡng đầu thọ địch, nhất thời hắn chưa kịp ứng biến thì Trường Phiêu đã gia tăng chưởng lực lên mười hai thành, kình phong ào ạt mang theo kình khí như cuồng phong vũ bão làm chấn động hổ khẩu của Trường Thanh và Can Tương thần kiếm lập tức thoát khỏi tay văng ra.

Trường Phiêu quát lớn:

- Tiểu muội, đoạt lấy!

Tiêu Hàn Nguyệt nhanh như chớp phi thân lên không chụp lấy Can Tương thần kiếm rồi hạ thân ở ngoài xa ba trượng, Mộ Dung Trường Thanh mất thần kiếm thì chẳng khác mãnh hổ mất đi nanh vuốt, cùng lúc Phi Vân Tử múa trường kiếm, Giang Hào múa song đao lướt tới, đao quang kiếm ảnh như sao xẹt vừa ngang thân hình Mộ Dung Trường Thanh, khiến hắn không kịp có phản ứng dù chỉ là tiếng kêu thảm.

Bạch Trường Phiêu liền phi thân lên sườn đồi rồi cao giọng nói:

- Những huynh đệ thuộc hạ của Tam Thánh hội nghe đây, Mộ Dung Trường Thanh, Tán Hoa Tiên Tử, Nam Cung Thu Nguyệt là những kẻ rắp tâm muốn xưng bá giang hồ, thống trị võ lâm nên đã tạo ra nhiều tội lỗi và nghiệt kiếp cho hắc bạch lưỡng đạo trong giang hồ. Hiện giờ bọn chúng đã bị báo ứng thật đích đáng với tội lỗi mà bọn chúng đã gây ra, các huynh đệ chỉ là thuộc hạ tòng sự nên không bị truy cứu trong chuyện này, hôm nay Tam Thánh hội chính thức bị giải tán, chư vị huynh đệ ai muốn đi thì đi, ai muốn ở lại thì ở. Mộ Dung thế gia và Nam Cung thế gia từ nay thuộc sự quản lý của Động Đình minh. Từ này trên giang hồ sẽ không còn chuyện tranh danh đoạt lợi nữa, kẻ nào manh tâm muốn xưng bá đồ vương tất sẽ bị trừng phạt như Mộ Dung Trường Thanh!

Thuộc hạ của Tam Thánh hội lúc này chẳng khác nào rắn không đầu, bọn chúng dáo dác nhìn nhau rồi lần lượt hạ binh khí và thúc thủ chịu sự giải giáp của nhân thủ Động Đình minh.

Thiên Y, Thiên Kính đại sư, Long đạo trưởng, Phi Vân Tử, phụ tử Giang Lăng Ba cùng Tri Cơ Tử, Đồng đại phu đều kéo đến đa tạ huynh muội Bạch Trường Phiêu, Tiêu Hàn Nguyệt vô cùng sung sướng, nàng xúc động kêu lên một tiếng:

- Chưởng môn sư huynh!

Rồi lao tới ngã vào lòng Bạch Trường Phiêu, hai khóe mắt bất giác rưng rưng ngấn lệ.

Giang Hào cắt đặt Trương Phụng Lâu cùng một số nhân thủ ở lại tiếp quản Mộ Dung thế gia, Tịch Nhất Sơn, Thiết Phi Long đưa một số nhân thủ khác cùng hàng binh của Thu Nguyệt đến tiếp quản Nam Cung thế gia, mọi việc đã hoàn thành, quần hùng rời Cô Tô để về Động Đình minh mở tiệc ăn mừng đại thắng.

Đang lúc quần hào nâng chén chúc mừng thì bỗng nhiên Phương Tú Mai ôm mặt khóc nức nở, ai cũng biết là nàng thương cảm cho kết cục bi thảm của ân sư Tán Hoa Tiên Tử nhưng nhất thời không biết khuyên giải như thế nào, hồi lâu sau Thiên Y đại sư lên tiếng:

- Khổ hải vô biên hồi đầu thị ngạn! Phương cô nương bỏ chỗ tối ra chỗ sáng là phúc khí cho võ lâm, còn như kết cuộc bi thảm của lệnh sư âu cũng là do nhân quả thôi, bần tăng thiết nghĩ cô nương chớ buồn khổ và tự trách mình nữa.

Phương Tú Mai vừa khóc vừa nói:

- Tuy không phải là chính nhân quân tử, nhưng tiểu nữ cũng biết đạo lý con người, ngày nay tiểu nữ phản bội sư môn, ân sư giáo dưỡng mấy mươi năm chưa được đền đáp mà tiểu nữ còn hại người đến kết cục như thế này, thử hỏi còn mặt mũi nào mà sống trên thế gian này nữa...

Nói đoạn nàng toan rút đoản đao tự vẫn nhưng Bạch Trường Phiêu nhanh tay xuất thủ ngăn lại và nói:

- Cô nương nên nghĩ rộng ra một chút, ơn giáo dưỡng quả nhiên sâu như biển nặng như núi, nhưng lệnh sư đã gây ra biết bao nhiêu tội lỗi, do vậy sự trả giá của bà ta không có gì quá đáng, mặt khác chuyện báo đáp có nhiều cách khác nhau, đâu cứ phải tự vẫn là thể hiện được sự trung nghĩa, ngày nay Minh Nguyệt quán đã trở thành nơi vô chủ. Phương cô nương là đại đệ tử nên đương nhiên có thể tiếp nhận chức vị Quán chủ... Tại hạ thiết nghĩ với sự thức ngộ của cô nương thì chẳng bao lâu Minh Nguyệt quán sẽ trở thành một tổ chức trượng nghĩa trên giang hồ, như vậy không những cô nương khẳng định việc bỏ tối ra sang của mình là đúng mà phần nào cũng chuộc lại lỗi lầm cho lệnh sư, thế chẳng phải là sự báo đáp chính đáng sao?

Phương Tú Mai đưa tay áo lau nước mắt rồi nói:

- Tiểu nữ há còn mặt mũi nào gặp lại các sư tỉ muội đồng môn?

Trường Phiêu liền nói:

- Tại hạ nghĩ rằng tình thế giang hồ đã biến chuyển, qua sự thất bại của Tam Thánh hội thì có lẽ môn hạ còn lại của Minh Nguyệt quán đều nhận ra rằng chính nghĩa bao giờ cũng chiến thắng và kẻ gieo gió tất phải gặt bão. Và một khi đã ngộ ra điều đó thì nhất định bọn họ sẽ không còn trách cứ cô nương nữa, không chừng bọn họ còn đồng tình cùng cô nương hành hiệp trượng nghĩa để chuộc tội cho lệnh sư.

Lục Vân cũng bước lại an ủi nàng:

- Phương tỷ tỷ, Bạch đại hiệpnói đúng đấy, vạn sự khởi đầu nan, tỷ tỷ hãy phấn chấn lên, tất cả quần hùng ở đây đều một lòng ủng hộ tỷ tỷ mà.

Phương Tú Mai lại gục đầu vào vòng tay Lục Vân khóc nức nở, tuy nàng không biểu lộ sự đồng tình nhưng dường như nàng đã nghe theo sự khuyên bảo của Bạch Trường Phiêu.

Bỗng nhiên nghe Giang Hào lên tiếng hỏi Thiên Y đại sư:

- Đại sư, về chuyện Đường Hồng và Thiên Thành đại sư, Thiếu Lâm tự các vị định xử lý như thế nào?

Thiên Y đại sư nhìn qua Thiên Kính đại sư và nói:

- Đã có Chưởng môn sư huynh của lão nạp ở đây thì việc đó sẽ do Chưởng môn định đoạt.

Thiên Kính đại sư hơi gượng gạo một lát rồi nói:

- Chuyện đã rồi nên bần tăng cũng không dám giấu chư vi, nguyên Thiên Thủ Phi Hoa Đường Hồng là chỗ bằng hữu của bần tăng trước khi bần tăng thọ giới Thiếu Lâm tự. Do vậy suốt mấy chục năm trước bần tăng và Đường Hồng vẫn giữ mối giao tình bằng hữu cố cựu, nhờ vậy mà bần tăng mới biết chính xác là Đường Hồng ẩn cư tại ngõ Đường gia. Tuy nhiên, điều bần tăng không ngờ là Đường Hồng thâm sâu như vậy, tưởng rằng bà ta quy ẩn là chuyện bình thường, nào ngờ sự quy ẩn chỉ là giả tạo mà mục đích chính là truy tìm bảo vật...

Ngừng một lát lão nói tiếp:

- Theo bần tăng thì qua sự đại bại vừa rồi trước Tam Thánh hội, có lẽ Đường Hồng đã mất hết ý chí cũng như hứng thú trong việc truy tìm bảo vật. Vả lại bà ta cũng không còn mặt mũi nào xuất hiện trở lại trên giang hồ, đặc biệt hiện giờ bần tăng đã thoát nạn nên bà ta càng sợ gặp bần tăng hơn bao giờ hết. Còn về chuyện Thiên Thành sư đệ, bần tăng không ngờ sau mấy mươi năm xuất gia hắn vẫn chưa rửa sạch lòng tham nên mới có chuyện cấu kết với Đường Hồng mong được chia phần. Đây là chuyện nội bộ Thiếu Lâm tự nhưng cũng là chuyện chung của võ lâm, nếu chư vị không có ý kiến gì thì bần tăng sẽ giao hắn cho Giới Luật viện chiếu theo tội trạng mà xử lý.

Giang Lăng Ba tiếp lời:

- Đại sư đã nói như vậy thì bọn tai hạ yên tâm rồi, nhưng với tội trạng như vậy thì sợ rằng Thiên Thành đại sư khó tránh được tội chết.

Thiên Kính đại sư không nói chỉ khẽ gật đầu. Giang Lăng Ba nhìn qua Bạch Trường Phiêu rồi hỏi:

- Hiện tại Bạch thiếu hiệp dự định thế nào?

Trường Phiêu liếc nhìn qua Tiêu Hàn Nguyệt rồi nói:

- Vãn bối và Tiêu sư muội sẽ triệu tập môn chúng Bạch Các môn rồi tìm một nơi thích hợp để lập địa sở cố định chứ không phiêu bạt giang hồ như trước nữa.

Giang Lăng Ba mỉm cười nói:

- Ý của lão phu muốn hỏi là chuyện khác kia.

Bạch Trường Phiêu hơi ngượng, nhưng chàng lại nhìn qua Tiêu Hàn Nguyệt rồi nói:

- Chuyện đó... chuyện đó... còn phải hỏi ý kiến Tiêu sư muội.

Giang Lăng Ba liền hỏi Tiêu Hàn Nguyệt:

- Ý của Tiêu nữ hiệp thế nào?

Tiêu Hàn Nguyệt đỏ mặt ấp úng nói:

- Chuyện này... chuyện này phải hỏi ý kiến Chưởng môn sư huynh, tiểu nữ không dám quyết.

Giang Lăng Ba phá lên cười ha hả rồi nói:

- Được! Nhị vị bên nào cũng bất quyết thì lão phu và Long đạo trưởng sẽ thay nhị vị quyết định vậy!

Lão quay sang hỏi Long đạo trưởng:

- Ý đạo huynh thế nào?

Long đạo trưởng cũng phá lên cười rồi nói:

- Giang lão thí chủ đã đứng ra chủ trì thì tất nhiên bần đạo cũng tán thành thôi, ha ha! Nhưng có điều không biết Giang lão thí chủ định đại diện cho ai?

Giang Lăng Ba mỉm cười nói:

- Đương nhiên là đại diện cho Bạch thiếu hiệp, bởi lẽ trước đây chẳng phải Tiêu nữ hiệp đã có nhiều ân tình với đạo huynh khi truy tìm tung tích ba chúng ta đó sao? Ha ha...

Long đạo trưởng gật đầu, nói:

- Được! Vậy thì mời Giang lão thí chủ ngày này tháng sau mang lễ vật lên núi Võ Đang cầu hôn cho Bạch thiếu hiệp vậy!

Thiên Kính đại sư mỉm cười, nói:

- Thế bần tăng không được can dự vào hỷ sự này à?

Long đạo trưởng liền nói:

- Đương nhiên là có rồi, tăng huynh chớ vội, cũng ngày này tháng sau mời tăng huynh đứng ra làm mai cho hai nhà vậy! Ha ha...

Thiên Kính đại sư gật đầu, nói:

- Được! Bần tăng nhận lời. Bây giờ xin cáo biệt chư vị, bần tăng phải quay về Thiếu Lâm tự mới được.

Nói đoạn đại hòa thượng cung thủ cáo biệt rồi cùng Thiên Y đại sư trở về Thiếu Lâm tự. Long đạo trưởng và Phi Vân Tử cũng từ biệt để quay về Võ Đang.

Trường Phiêu - Hàn Nguyệt đi chiêu tập môn hạ Bạch Các môn. Phương Tú Mai được Lục Vân - Giang Hào hộ tống về Vu Sơn Thần Nữ phong - Minh Nguyệt quán. Tri Cơ Tử, Đồng đại phu được lưu lại Động Đình minh làm thượng khách.

Tất cả mọi người đều hẹn nhau vào ngày này tháng sau hội diện tại Động Đình minh để mừng hỉ sự của Bạch Trường Phiêu và Tiêu Hàn Nguyệt.

Cũng từ đây giang hồ tạm chấm dứt một chuỗi thời gian đầy phong ba bão tố, võ lâm lại có được những ngày tháng bình yên. Động Đình minh trở thành nơi tựu nghĩa mà hiệp khách giang hồ thường xuyên lai vãng và Giang Lăng Ba cũng nhường chức Minh chủ cho nhi tử của mình là Giang tam công tử - Giang Hào.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-24)


<