Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Xích Bát Vô Tình - Hồi 08

Xích Bát Vô Tình
Trọn bộ 42 hồi
Hồi 08: Hôn Nhân Cưỡng Bức
5.00
(một lượt)


Hồi (1-42)

Tiêu Kỳ Vũ đã từng nghe nói nhiều đến "Hắc Long hội". Đó là một bang hội thần bí ở Vân Nam có các phân hội tỏa rộng ra các địa phương khác, tới tận biên thùy vùng Tây nam.

Đệ tử "Hắc Long hội" võ nghệ cao cường, hơn nữa người ta còn đồn rằng trong "Hắc Long hội", mọi đệ tử đều thiện nghệ dụng độc với thủ đoạn có thể coi là bá đạo.

Ở vùng Tây nam không ai biết được thế của "Hắc Long hội" cường thịnh tới mức nào, nhưng suốt dải biên thùy Tây nam, không ai dám mạo phạm tới bang phái này.

Chẳng lẽ "Hắc Long hội" hùng hậu tới mức phát triển lực của mình tận Ly Giang này?

Thông thường trong giang hồ các môn phái chỉ nên thâu tóm quyền lực ở một tỉnh, ngay cả các đại môn phái có lịch sử mấy trăm năm, trừ Cái bang ra, không ai dám mở rộng địa bàn tới các tỉnh khác ngoại trừ môn phái đó có ý đồ hùng bá võ lâm, đương nhiên là thế lực rất lớn.

Kỳ Môn bang đã là một đại môn phái khiến giang hồ phải đề phòng, nay lại nẩy ra "Hắc Long hội" còn đáng sợ hơn, điều đó há chẳng phải là mối đe dọa cho an ninh của toàn võ lâm?

Tư Mã Hoàn Thúy nói tiếp:

- "Hắc Thành Long" đến thẳng Tổng đàn Kỳ Môn bang không những phân trần nguyên do mà còn nói thẳng yêu cầu, muốn Bang chủ gả con gái mình cho nhi tử hắn là Hắc Kim Như để hai nhà kết làm hoà hiếu.

Tiêu Kỳ Vũ liền hỏi:

- Lệnh huynh tỏ thái độ thế nào?

Tư Mã Hoàn Thúy đáp:

- Đại ca tôi nghĩ rằng sự việc không đơn thuần như lời đối phương...

Tiêu Kỳ Vũ nói:

- Cái đó là đương nhiên! Bởi vì người ta muốn bày tỏ tình thân, có lý nào gây áp lực trước, không những thế còn đả thương đệ tử người ta, còn chặt tay chân họ để thị uy! Chắc rằng lệnh huynh không chấp nhận chứ?

Tư Mã Hoàn Thúy không trả lời ngay mà chậm rãi nói:

- Tử Ngọc là độc nữ của đại ca tôi, vì thế rất được cưng chiều. Ngoài ra thế lực của Kỳ Môn bang không nhỏ, lại bị "Hắc Thành Long" tỏ ý bức hiếp như vậy, làm sao có thể chấp nhận được? Huống chi Hắc Như Kim là một nam nhân đen đủi và xấu xí, đâu sánh được với Tử Ngọc?

Tiêu Kỳ Vũ hỏi:

- Lúc đó lệnh huynh đã cự tuyệt?

Tư Mã Hoàn Thúy gật đầu nói:

- Đúng thế!

- "Hắc Thành Long" phản ứng thế nào?

- Hắn nói rằng nếu có người thắng được thanh đao trong tay, hắn sẽ về ngay. Nếu không việc hôn sự bắt buộc phải được chấp thuận và tiến hành theo ý hắn!

Tiêu Kỳ Vũ nói:

- Như thế, lệnh huynh đã bị dồn tới bước đường cùng rồi!

Tư Mã Hoàn Thúy gật đầu:

- Phải! Bị bức tới đường cùng, sáu tên Hộ pháp trong Tổng đàn đùng đùng nổi giận lập tức xuất binh khí vây đánh quyết trừng trị kẻ ngông cuồng...

Tiêu Kỳ Vũ hỏi:

- Kết quả ra sao?

Tư Mã Hoàn Thúy đáp:

- Chẳng có gì mà không đoán ra được. "Hắc Thành Long" thân đến Tổng đàn tỏ thái độ ngông như thế tất bản lĩnh không phải tầm thường, tự tin đã bại đối phương. Kết quả chỉ sau ba chiêu, trong số sáu tên Hộ pháp xuất chiến thì ba tên bị thương đành phải ngưng chiến.

- Vì sao lệnh huynh không dùng tới pháp thuật?

Tư Mã Hoàn Thúy lắc đầu nói:

- Hoàn Thúy đã nói với huynh rằng mình không rõ việc này.

- Lệnh huynh đành phải chịu khuất phục hay sao?

Tư Mã Hoàn Thúy thở dài đáp:

- Đại ca tôi đã không xuất chiến, chứng tỏ mình chịu khuất phục. Trước khi đi, "Hắc Thành Long" còn nói lại rằng sau ba tháng sẽ quay lại đón dâu! Hắn còn cảnh cáo với đại ca rằng nếu có ý phản kháng, toàn bộ Kỳ Môn bang sẽ bị thảm sát!

Tiêu Kỳ Vũ nghi hoặc hỏi:

- Chỉ hai tên mà có bản lãnh đáng sợ đến thế sao? Cô nương nói rằng Kỳ Môn bang có đến mấy ngàn đệ tử?

- Tiêu huynh quên rằng "Hắc Thành Long" là bang phái dụng độc bá đạo ư?

Tiêu Kỳ Vũ nhíu mày hỏi:

- "Hắc Thành Long" đã trắng trợn đe dọa?

- Hắn không tự nói ra nhưng nhiều người nghĩ đến vấn đề này.

Tiêu Kỳ Vũ nghĩ ngợi một lúc rồi nói:

- Tư Mã cô nương! Những gì sau đó thì có thể dễ dàng đoán ra được. Lệnh huynh bị bức bách, việc quan hệ đến tương lai của ái nữ độc nhất, đồng thời cũng quan đến sự sinh tồn vong của Kỳ Môn bang. Việc lừa dối Đồ cô nương đưa về đây không ngoài mục đích giải thoát tình thế nan giải đó.

Giọng chàng trở nên phẫn hận và đanh thép:

- Lẽ ra tình cảnh đó phải được đồng tình, nhưng lệnh huynh có quyền gì mà coi nữ nhi mình hơn con gái độc nhất của Đồ lão gia? Nếu Kỳ Môn bang không đủ khả năng bảo vệ Tử Ngọc cô nương thì đưa cô ta trốn đi chỗ khác, cớ gì bắt người khác chịu tai họa thay cho mình? Tư Mã cô nương! Xin thứ lỗi, tại hạ dám mạo muội nói một câu rằng chỉ với hành vi đó đủ thấy uy danh của lệnh huynh và Kỳ Môn bang trong giang hồ chỉ là hư danh thôi!

Tư Mã Hoàn Thúy nói:

- Tiêu huynh! Hoàn Thúy không tự ái đâu. Đại ca tôi và Kỳ Môn bang đáng bị nhục mạ như thế!

Tiêu Kỳ Vũ nói:

- Không dám! Tại hạ chỉ nói căn cứ vào sự thực thôi!

Tư Mã Hoàn Thúy thở dài nói:

- Tiêu huynh không cần thanh minh. Những gì Kỳ Môn bang từng làm không có gì là quang minh chính đại cả Nếu không Hoàn Thúy đã chẳng dám phạm bang quy mà mạo hiểm tới đây gặp huynh.

Tiêu Kỳ Vũ đã lường trước câu này. Sự việc vừa rồi hai người cùng nằm trong chăn để tránh bị Tư Mã Thịnh Lam phát hiện đã chứng minh lời thiếu nữ này không giả.

Chàng không nén nổi xúc động đứng bật lên nói:

- Cô nương...

Tư Mã Hoàn Thúy cũng đứng lên nói:

- Nói thật ra. Hoàn Thúy không tự coi mình là đệ tử của Kỳ Môn bang. Và Tư Mã Thịnh Lam cũng không phải là huynh trưởng thực sự của Hoàn Thúy mà chỉ là huynh muội cùng cha khác mẹ. Nhưng điều quan trọng hơn là Hoàn Thúy rất bất bình trước hành vi của Kỳ Môn bang. Tuy thế bây giờ Kỳ Môn bang lâm sự nguy khốn, Hoàn Thúy không thể khoanh tay đứng nhìn được Tiêu Kỳ Vũ gật đầu nhẹ giọng nói:

- Tại hạ hiểu nỗi lòng cô nương.

Tư Mã Hoàn Thúy lắc đầu nói:

- Không! Mối quan tâm của tôi đối với Kỳ Môn bang không phải là tình riêng đâu! Kỳ Môn bang tuy không tốt lành gì, nhưng theo cách nhìn nhận của Hoàn Thúy thì "Hắc Long hội" còn tệ hại hơn, bạo ngược và đáng sợ hơn. Từ hành vi của cha con "Hắc Thành Long" đủ chứng minh điều đó.

Tiêu Kỳ Vũ hỏi:

- Tư Mã cô nương có chủ kiến về việc này như thế nào?

Tư Mã Hoàn Thúy khẩn thiết nói:

- Nếu như có được người đủ bản lĩnh hàng phục được phụ tử "Hắc Thành Long" để giải trừ nguy cơ cho Kỳ Môn bang, đương nhiên bang chúng Kỳ Môn bang trên dưới đều cảm kích, sau đó sẽ cố công khuyên giải hướng Kỳ Môn bang đi theo chính đạo, đó là công đức lớn cho võ lâm...

Tiêu Kỳ Vũ chợt thấy trong lòng chấn động. Tư Mã Hoàn Thúy ngước mắt nhìn chàng nói tiếp:

- Trong lúc này, kỳ vọng đó chỉ trông vào Tiêu huynh nữa mà thôi! Lúc đó, trên giang hồ không chỉ lưu danh "Xích Bát Vô Tình" mà cả danh hiệu "Bát Tuyệt thư sinh" nữa!

Tiêu Kỳ Vũ ngượng ngùng nói:

- Tại hạ thật hổ thẹn...

Tư Mã Hoàn Thúy ngắt lời:

- Trong "Bát tuyệt" thì cầm kỳ thi họa của Tiêu huynh, Hoàn Thúy còn chưa có duyên chiêm ngưỡng. Nhưng ngọc tiêu vô địch, tửu lượng nhi bể, y học thần kỳ, Hoàn Thúy may được lĩnh giáo qua. Đúng là danh bất hư truyền. Tiêu đại ca! Huynh là nam nhân lý tưởng của Hoàn Thúy bấy lâu nay kỳ vọng!

Tuy ba tiếng "Tiêu đại ca" thốt ra một cách rất tự nhiên, nhưng cùng với ngôn từ, Tiêu Kỳ Vũ chợt nóng bừng mặt, cố nén kích động nói:

- Tư Mã cô nương quá lời! Tiêu Kỳ Vũ chỉ tự phụ mà nói ngông như thế, kỳ thực có được bao nhiêu bản lãnh? Nói ra thật hổ thẹn!

Tư Mã Hoàn Thúy vẫn tiếp lời:

- Tiêu đại ca hào khí ngất trời, danh mãn võ lâm. Hoàn Thúy vì mộ danh mà mạo hiểm tới đây, quả thật không nhầm người.

Tiêu Kỳ Vũ cười khổ nói:

- Tư Mã cô nương! Hiện tại đang bi lâm cảnh hiểm, cô nương bảo tại hạ phải làm gì bây giờ?

Tư Mã Hoàn Thúy trả lời:

- Ngày mai "Hắc Thành Long" đem theo nhi tử hắn là Hắc Kim Như tới đây đón dâu, xin Tiêu đại ca hãy đánh bại chúng. Việc đó không những bảo toàn cho Đồ cô nương mà còn chán uy cho Kỳ Môn bang giữ được địa vị lãnh tụ ở Ly Giang này. Đương nhiên danh tiếng của đại ca cũng thêm lừng lẫy. Còn những việc khác chúng ta sẽ bàn sau...

Tiêu Kỳ Vũ trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu. Nếu sự việc diễn ra đúng theo kế hoạch của Tư Mã Hoàn Thúy thì quả thật, đó là cách giải quyết lý tưởng, vừa vĩnh viễn tránh được mọi phiền phức cho Đồ Trung Nam mà đối với võ lâm, việc biến chuyển được tác phong của Kỳ Môn bang làm môn phải này cải tà quy chính là tạo phúc không nhỏ cho giang hồ.

Chàng thán phục nói:

- Tư Mã cô nương trí tuệ phi thường, định kể như thần, chỉ sợ những bậc tu mi nam tử cũng đều hổ thẹn không bằng!

Tư Mã Hoàn Thúy cười đáp:

- Tiêu đại ca quá khen! Nếu Hoàn Thúy được như lời đại ca thì Kỳ Môn bang không đến nỗi đi theo tà ma ngoại đạo thế này đâu, lại không phải bị sỉ nhục của "Hắc Thành Long" như thế...

Tiêu Kỳ Vũ nghiêm giọng:

- Tư Mã cô nương, tại hạ nói không chỉ căn cứ vào võ công. Bởi vì võ học như biển, không ai có thể tự hào mình là cái thế. Tại hạ muốn nói đến trí tuệ, kiến thức, tầm nhìn và cách giải quyết sự việc. Ý tưởng vừa rồi của cô nương khiến Tiêu Kỳ Vũ rất khâm phục, chỉ sợ không mấy người định ra được kế sách hợp tình hợp lý như vậy!

Tư Mã Hoàn Thúy cúi đầu khẽ nói:

- Mong rằng lời của Tiêu đại ca là không khách sáo.

Tiêu Kỳ Vũ còn định nói gì nhưng bất thần Tư Mã Hoàn Thúy vươn tay níu lấy tay chàng nói:

- Tiêu đại ca! Xin chàng đừng nói gì nữa. Mong rằng sau này đại ca đừng quên buổi tối hôm nay...

Giọng cô ta run lên vì kích động:

- Xin đại ca đừng quên những lời chúng ta vừa nói. Thiếp đi đây! Sáng mai phụ tử "Hắc Thành Long" sẽ đến đây. Lúc đó đại ca sẽ tự biết mình nên làm gì.

Tiêu Kỳ Vũ nói:

- Nhưng tại hạ đang bị giam cầm ở đây. Nếu không thoát ra được, chỉ sợ làm hỏng việc mất.

Tư Mã Hoàn Thúy chợt lấy trong người ra một túi bằng da nhỏ, dài chừng năm tấc còn thoang thoảng mùi hương giao cho Tiêu Kỳ Vũ. Chàng mở ra xem, thấy bên trong là một cây chùy thủ tỏa sáng lấp lánh trong bóng đêm, mới nhìn cũng biết đó là bảo vật.

Tư Mã Hoàn Thúy nói:

- Thanh chùy đao này là tín vật của cha trao cho mẫu thân của thiếp. Lúc lâm chung, tiên mẫu lại giao nó cho thiếp, còn bây giờ thiếp trao lại cho Tiêu đại ca.

Tiêu Kỳ Vũ chấn động cả tâm thần, kinh hãi nói:

- Tư Mã cô nương! Tại hạ sao dám...

Tư Mã Hoàn Thúy ngắt lời chàng:

- Nếu Tiêu đại ca đã coi thiếp như một bằng hữu thì sao cứ xưng hô thiếp bằng "cô nương" khách sáo vậy chứ?

Tiêu Kỳ Vũ đành đổi cách xưng hô, nhưng vẫn băn khoăn nói:

- Hoàn Thúy, về thanh chùy đao này...

Tư Mã Hoàn Thúy nói át lời:

- Thanh chùy đao đó vô cùng sắc bén, có thể cắt ngọc chém thép. Ngày mai trước giờ ngọ, khi có thời cơ xin đại ca cứ chặt đứt khóa mà ra khỏi đây cứu người.

Tiêu Kỳ Vũ mân mê thanh chùy đao trong tay một lát, chợt hỏi:

- Hoàn Thúy! Cô vào đây bằng cách nào? Bây giờ làm sao ra được? Nếu cô đã ra được thì ta cũng đi theo cô một thể có hơn không?

Tư Mã Hoàn Thúy cười đáp:

- Tiêu đại ca cũng là người lão luyện giang hồ, sao lại hỏi thế? Thư phòng này là nơi đặc biệt, đương nhiên thiếp phải tìm cách làm chìa khóa dự phòng chứ Còn nếu đại ca muốn thoát ra lúc này tất sẽ bị phát hiện, lúc đó kế hoạch vỡ lở mất!

Tiêu Kỳ Vũ băn khoăn nói:

- Thế nhưng...

Tư Mã Hoàn Thúy ngắt lời, u uẩn nói:

- Đại ca đừng nói nữa! Thiếp hiểu rồi! Đại thể đại ca tìm cách để khỏi giữ thanh chùy đao chứ gì? Kể cả tiên mẫu hay thiếp từng coi thanh đao này quý giá hơn tất cả mọi vật trên đời, không ngờ đến bây giờ đại ca lại coi thường vật đó như thế!

Lời cô ta có ý trách móc hờn dỗi nhưng chính là một cách biểu lộ tình cảm của mình rất tinh tế. Nói xong, nàng chớp mi, dường như muốn khóc.

Tiêu Kỳ Vũ ôn tồn đáp:

- Hoàn Thúy! Thân bị hãm vào cảnh giam cầm, ai cũng mong sao cho nhanh chóng thoát thân, có lý đâu lại không quý trọng thanh đao quý giá này được chứ? Chỉ là...

Tư Mã Hoàn Thúy không để chàng nói hết câu, vội cướp lời:

- Chàng đã quý trọng nó như thế là thiếp vui lòng rồi Nàng nở nụ cười tươi nói tiếp:

- Tạm biệt! Ngày mai sẽ gặp lại!

Dút lời quay người đi nhanh ra cửa.

Tiêu Kỳ Vũ đứng lặng người trong phòng u tối nhìn theo, tay vẫn mân mê con dao nhỏ, lòng tràn trề cảm xúc Những gì vừa diễn ra ở đây, đủ chứng tỏ Tư Mã Hoàn Thúy lưu tâm đến chàng, nói về quan hệ nam và nữ.

Mười mấy năm xông pha trong giang hồ, hầu như chưa lần nào chàng thấy xúc động trước nữ nhân như thời gian vừa qua. Bởi thế mà chàng giữ được lòng mình bình lặng, không chút phản ứng gì đối với danh hiệu "Xích Bát Vô Tình" mà giang hồ đặt cho.

Thế nhưng thời gian qua, tình hình hầu như đã thay đổi, và oái ăm thay vào lúc chàng không còn trẻ trung gì nữa, có thể nói là đã qua giai đoạn rực rỡ của con tim.

Bắt đầu là Thẩm Lăng Yến, tiếp đến là Đồ Như Phụng, còn bây giờ là Tư Mã Hoàn Thúy.

Mặc dù đến giờ chàng vẫn đủ ý chí dừng tình cảm lại ở mức cần thiết, nhưng không tự tin lắm và hiểu rằng làm một người đa tình thì dễ dàng hơn rất nhiều so với giữ mình là một thiết hán vô tình.

Chàng thu gọn chùy đao vào người rồi lấy chiếc ngọc tiêu ra, thở dài tự nhủ:

- "Xích Bát Vô Tình! Trên giang hồ ai ai cũng gọi ngươi bằng danh hiệu đó, tưởng rằng ngươi có trái tim bằng sắt đá nhưng mấy ai biết được rằng ngươi từng không ít lần phải khổ vì tình? Quả thật danh hiệu đó là một sự giễu cợt!"

Nhớ lại hoàn cảnh và trách nhiệm của mình, chàng lại nghĩ:

- "Thôi không nghĩ lung tung nữa! Hắc Thành Long đã lấy Kỳ Môn bang và Tư Mã Thịnh Lam ra mà giỡn cợt như vậy, hiển nhiên bản lĩnh không phải tầm thường Ngày mai khi giao thủ, quyết không được để xảy ra một sơ suất nào, vì đó là kỳ vọng của phu thê Đồ lão gia, của Đồ Như Phụng và cả Tư Mã Hoàn Thúy, cũng là thành bại sinh tử của bản thân mình nữa!"

Lúc sau Tiêu Kỳ Vũ cởi y phục nằm lên giường. Mùi hương thiếu nữ còn thoang thoảng khiến chàng hồi tưởng lại tình cảnh chàng và Tư Mã Hoàn Thúy cùng đắp chung chăn, trong lòng không khỏi xốn xang. Nhưng chỉ chốc lát, chàng quyết gạt bỏ mọi ý niệm, và chẳng bào lâu chìm sâu vào giấc ngủ.

Mãi đến sáng, Tiêu Kỳ Vũ mới thức dậy cũng vừa lúc Cửu Hòa và Lục Thuận mang chậu nước và bữa sáng vào.

Chàng nhanh chóng rửa mặt rồi ngồi vào bàn. Chờ Tiêu Kỳ Vũ ăn xong, Cửu Hòa hình như rất ngạc nhiên vì chuyện gì đó, buột miệng hỏi:

- Tiêu gia! Mọi việc liên quan đêm qua tốt đẹp cả chứ?

Lục Thuận đánh mắt nhìn hắn tỏ ý can ngăn.

Tiêu Kỳ Vũ cười to đáp:

- Các ngươi hãy về báo lại với Tư Mã bang chủ rằng nhờ ông ấy mà ta được mấy ngày sống rất an nhàn thoải mái. Nhưng bảo ông ta đừng quên điều đã thỏa thuận với ta.

Hai tên tiểu đồng đồng thanh "dạ" một tiếng rồi thu dọn mâm bát lui ra.

Tiêu Kỳ Vũ cũng thong thả bước ra khỏi phòng.

Bấy giờ mặt trời đã lên cao.

Tiêu Kỳ Vũ đi ra thiết môn ghé mắt nhìn qua lỗ khóa. Bên ngoài vắng lặng không một âm thanh.

Tiêu Kỳ Vũ nhớ lời Tư Mã Hoàn Thúy, tuy trong lòng rất nôn nóng nhưng cố ghìm lại, dạo quanh sân thêm vài khắc nữa rồi lại bước về phía cửa.

Nhìn qua lỗ khóa lần nữa thấy bên ngoài vẫn vắng tanh không một bóng người, Tiêu Kỳ Vũ tự nhủ:

- "Đến lúc rồi!"

Tường thành rất kiên, phía trên phủ kín bằng một tấm lưới rộng được làm bằng chất liệu đặc biệt không thể công phá được.

Cửa gồm một tấm thép dày tới năm tấc không đao kiếm nao xuyên thủng nổi, lại chốt bằng ổ khóa đồng rát lớn.

Tiêu Kỳ Vũ lấy chùy đao ra, vận hết công lực nhằm ổ khóa đồng bổ xuống.

Chỉ nghe "phụp" một tiếng, cọng khóa đồng to bằng ngón tay cái bị tiện đút ngang. Tiêu Kỳ Vũ nhìn lại lưỡi dao, thấy không có dấu vết gì, trong lòng không khỏi kinh dị. Mặc dù tin lời Tư Mã Hoàn Thúy nhưng vì ổ khóa quá to nên vẫn có ý hoài nghi, không ngờ chỉ một nhát chém mà đút ngọt như thế, quả là chuyện thần kỳ.

Tiêu Kỳ Vũ chợt nhớ lại từng nghe giang hồ truyền ngôn rằng trong võ lâm có một thanh chùy đao có tên "Ngư Trường" là vật chí bảo trong thiên hạ nhưng mãi đến nay không ai biết "Ngư Trường" hiện thất lạc ở đâu.

Không biết "Ngư Trường" sắc bén đến mức độ nào, nhưng với thanh chùy đao này thì chỉ e không kém bất cứ loại thần bình lợi khí nào.

Đã là bảo vật như vậy mà Tư Mã Hoàn Thúy tặng cho chàng không chút đắn đo, quả là hào hiệp hiếm có!

Tiêu Kỳ Vũ thu chùy đao vào người rồi mở cổng nhảy ra ngoài. Nhưng chân vừa chạm đất, bõng thấy hai thanh đao tù hai phía tả hữu nhằm chàng chém bổ xuống Tiêu Kỳ Vũ phản ứng cực nhanh, cúi người lướt tới một bước rồi quay ngoắt lại, hai tay nhanh như chớp chộp ngay được hai cổ tay cầm đao của đối phương dụng lực bóp mạnh.

Hai tên hán tử vừa tập kích không kịp trở tay, cùng la lên một tiếng buông rơi hai thanh đao xuống đất.

Tiêu Kỳ Vũ điểm vào huyệt đạo một tên làm hắn ngã lăn xuống, chộp lấy ngực áo tên thứ hai nhấc bổng lên hỏi:

- Nói mau! Ngươi là ai?

- Đại gia... xin tha mạng! Hãy thả tay ra... tiểu nhân xin nói hết!

Tiêu Kỳ Vũ buông tay làm hắn rơi phịch xuống đất.

- Nói đi!

Tên hán tử lồm cồm bò lên chắp tay cúi mình nói:

- Tiểu nhân phụng mệnh Bang chủ canh giữ ngoài cửa này.

Tiêu Kỳ Vũ nghĩ thầm:

- "Tư Mã Thịnh Lam ít nhiều cũng biết công lực của mình. Trong thư phòng bố trí cẩn mật như thế, làm sao phái hai tên nhãi nhép này tới đây? Đâu phải Kỳ Môn bang hiếm cao thủ?"

Nghĩ đoạn nhíu mày hỏi:

- Chẳng lẽ trong Kỳ Môn bang không còn ai thân thủ cao hơn các ngươi để phái tới đây canh giữ hay sao?

Tên hán tử vừa lau mồ hôi vừa đáp:

- Bẩm có! Chỉ là sáng nay Bang chủ đã phái ra hết Tổng đàn để đón tiếp khách nhân...

- Khách nhân nào?

- Dạ bẩm! Hôm nay Bang chủ gả nữ nhi... nên tổ chứ hỉ sự...

Quả nhiên lúc đó tiếng chiêng trống từ ngoài vang dện mỗi lúc một gần, hiển nhiên Hắc Thành Long đã đưa nhi tử đến.

Tiêu Kỳ Vũ bảo tên hán tử:

- Thôi được! Bây giờ hai ngươi hãy tạm thời ngủ một giấc!

Tên kia hoảng sợ quay đi:

- Đại gia...

Tiêu Kỳ Vũ không chờ hắn nói xong đã xuất chỉ điểm điểm vào Thụy huyệt rồi kéo cả hai tên đến ngồi tựa vào hai bên cổng.

Chàng theo đường cũ đi ra nhưng mới đi được nửa thông đạo thì lại thấy mấy tên hán tử cầm đao án ngữ.

Tiêu Kỳ Vũ không muốn làm kinh động, ngầm nghĩ giây lát rồi rẽ sang bên trái nhún chân nhảy vút qua bức tường thành cao ba trượng đáp xuống bên ngoài tường viên.

Ngoài tường là con sông hộ trang rộng tới năm sáu trượng, nước chảy rất xiết, bất cứ ai có kinh nghiệm đều biết rằng bên dưới có cắm chông.

Tiêu Kỳ Vũ trong lúc cấp thiết suýt nữa thì rơi xuống sông. Còn may ven con sông hộ trang có một hàng liễu, khi vượt quá đà, chàng níu được một nhánh cây ghìm mình lại được, men theo bờ liễu vòng tới phía lâu môn ẩn mình trong một cành liễu rậm.

Lúc đó đoàn ngựa xe, kèn trống đang từ từ tiến ra khỏi môn lâu.

Dẫn đầu là một người cưỡi ngựa bạch mã, chỉ cần nhìn trang phục cũng biết đó chính là chàng rể Hắc Như Kim.

Tiêu Kỳ Vũ không rời mắt nhìn hắn.

Da mặt hắn đen bóng như nhọ nồi, thân hình thấp bé gầy nhom, lại cưỡi trên lưng một con ngựa bạch cao lớn tạo ra cảnh tương phản đến hoạt kê, chẳng khác gì người ta cố tình dựng lên một vai hề vậy!

Tiêu Kỳ Vũ thầm nghĩ:

- "Cái tên Hắc Như Kim thì quá mâu thuẫn. Nên thay chữ "Kim" bằng chữ "Than" thì đúng hơn!"

Sau bạch mã là một chiếc xe kiệu hoa trang trí rất cầu kỳ do một con ngựa hồng không nhiễm sợi lông tạp kéo.

Một con tuấn mã có đủ yên cương nhưng không người cưỡi được một tên hán tử dắt đi sau kiệu.

Tiếp đó là hai lão nhân bận lễ phục đi bộ sánh đôi.

Lão nhân đi bên phải tuổi trạc ngũ tuần, mình bận cẩm bào, vóc người thấp nhỏ chẳng hơn Hắc Như Kim là bao, da mặt cũng bớt đen hơn một chút, để râu ba chòm lưa thưa mỗi nơi một sợi, hai mắt thô lố lồi hẳn ra phát xạ hàn quang ra xung quanh trông rất đáng sợ.

Người đi sóng đôi với lão nhân thấp bé chính là Tổng đàn chủ Kỳ Môn bang Tư Mã Thịnh Lam, cao hơn kẻ đồng hành tới gần hai thước.

Hai người đi bên nhau cũng là một sự tương phản đến khó mà nhịn được cười.

Như vậy, lão nhân thấp bé bận cẩm bào chính là Hắc Thành Long của Hắc Long hội chứ chẳng nghi!

Vừa qua khỏi cầu bắc qua con hà hộ trang, Hắc Thành Long liền dừng quay sang Tư Mã Thịnh Lam.

Tiếng kèn trống lập tức im bặt.

Chỉ nghe giọng Hắc Thành Long sang sảng nói:

- Tư Mã bang chủ! Xin đa tạ đã đưa tiễn. Bây giờ hai nhà chúng ta đã thành thông gia, chẳng cần phải khách sáo tiễn xa làm gì. Huynh đệ cùng khuyển tử sau này sẽ thường xuyên đến thăm.

Hắn vừa dút lời liền khoát tay ra hiệu cho kèn trống tiếp tục nổi lên rồi quay bộ mặt đen đúa nhìn lại Tư Mã Thịnh Lam lần nữa nhếch môi cười không giấu vẻ đắc chí.

Thấy Hắc Thành Long chuẩn bị lên ngựa, Tiêu Kỳ Vũ không thấy xảy ra biến cố bất thường gì liền rời khỏi chỗ nấp trong khóm liễu lao vút đi.

Từ trên không, chàng thi triển một thức "Lạc Nhạn Trầm Sa" lướt qua con sông hộ trang hướng sang bên kia cầu.

Lúc này một số người mới phát hiện ra, cùng "ồ" lên kinh hãi.

Tiêu Kỳ Vũ vừa đáp xuống đất đã nằm rạp xuống quay đi mấy vòng tránh ba mũi phi tiêu không biết từ đâu bắn tới rồi bật người đứng lên.

Cả thân pháp, động tác tránh ám khí, diện mạo và phong thái của Tiêu Kỳ Vũ đều rất hoàn mỹ.

Chúng nhân lại "ồ" lên một tiếng nữa.

Hắc Như Kim vừa phóng ra ba mũi phi tiêu nhưng không đả thương được kẻ lạ mặt vừa xuất hiện, liền tế ngựa lên, bỏ cách chiếc xe tới sáu bảy trượng.

Đánh xe là một tên hán tử bận thanh y thấy có biến vội ghì cương ngựa đừng kinh động, bỗng giật mạnh một cái thở hắt ra một hơi rồi ngã gập người tới trước rơi xuống khỏi ghế xà ích.

Hắc Thành Long thấy vậy quát lớn:

- Chú ý chiếc xe kiệu!

Hắn chưa nói hết câu thì con ngựa hồng chợt giật nẩy mình lên như bị roi quất, vừa hí vang vừa tung vó nhảy lồng lên phóng như bay.

Hắc Như Kim vừa định lao xuống ngựa giữ lấy con hồng mã nhưng không kịp, chiếc xe kiệu lao qua như một mũi tên. Chính Tiêu Kỳ Vũ thấy chiếc xe kiệu lao vun vút như vậy cũng rất kinh hoảng. Không biết do ai hạ thủ hay lý do gì tên đánh xe đã chết, bây giờ chỉ còn lại mình Đồ Như Phụng trên xe mà cô ta lại không biết võ công, thử hỏi Tiêu Kỳ Vũ làm sao mà không kinh hoảng? Nhưng khi chiếc xe kiệu phóng ngang qua, chàng tung mình định nhảy lên con hồng mã thì chợt nghe trong xe kiệu có tiếng gọi:

- Tiêu đại ca yên tâm! Có thiếp ở đây!

Tiêu Kỳ Vũ nhận ra giọng Tư Mã Hoàn Thúy nên yên tâm nán mình đứng lại.

Lúc này tình cảnh vô cùng náo loạn, tiếng người kêu, ngựa hí rền cả lên nên chỉ có Tiêu Kỳ Vũ nghe được lời của Tư Mã Hoàn Thúy mà thôi.

Con ngựa của Hắc Như Kim thấy vậy cũng lồng lên suýt nữa hất chủ nhân xuống đất, khi hắn khống chế được con bạch mã thì chiếc xe kiệu đã khuất vào rừng.

Tư Mã Thịnh Lam cuống cả lên ra lệnh cho mấy tên kỵ mã phi ngựa đuổi theo cỗ xe kiệu.

Tiêu Kỳ Vũ đứng sừng sững giữa đường, thấy bọn kỵ mã lao tới liền quát lên:

- Các ngươi lui lại cho ta!

Tiếng quát của chàng tuy không lớn nhưng dội vào tai nhức buốt, cùng với thần thái uy nghi khiến bọn kỵ mã khiếp hãi lùi lại.

Hắc Như Kim tế ngựa tới trước mặt Tiêu Kỳ Vũ rít lên:

- Ngươi là kẻ nào? Có phải được Kỳ Môn bang mời đến trợ lực không?

Tiêu Kỳ Vũ rút ngọc tiêu hoành ngang trước ngực đứng đỉnh lập như sơn mắt phát thần quang nhìn thẳng Hắc Như Kim không đáp.

Hắc Thành Long lúc ấy đã tới đứng bên cạnh nhi tử, chăm chú nhìn Tiêu Kỳ Vũ một lúc rồi bỗng cười hô hô nói:

- Hài tử! Con hỏi thế sai rồi! Người này không phải do Kỳ Môn bang thỉnh cầu đến trợ thủ đâu!

Hắc Như Kim kinh ngạc hỏi:

- Sao cha biết?

Hắc Thành Long đáp:

- Bởi vì Tư Mã Thịnh Lam không đủ tư cách để mời được vị này!

Hắc Như Kim lại càng nghi hoặc hỏi:

- Cha biết tên này sao? Hắn là ai vậy?

Hắc Thành Long không đáp chậm rãi bước lên hai bước tay phải chìa ra phía sau ra hiệu.

Lập tức một tên thanh y hán tử chạy nhanh đến dâng lên một thanh đao chuôi nạm ngọc rất công phu.

Thanh đao dài tới hơn ba thước, Hắc Thành Long cầm trong tay chúc xuống vừa chạm đất. Hắn giương đôi mắt ốc nhồi nhìn chằm chằm Tiêu Kỳ Vũ một lúc, sau đó nhếch môi cười thâm hiểm nói:

- Xích Bát Vô Tình không du ngoạn ở vùng Giang Nam mà lạc chân tới Ly Giang này, quả là điều mọi người không ngờ tới!

Tiêu Kỳ Vũ nghiêm giọng:

- Hắc Thành Long! Hãy từ bỏ vị cô nương trên xe kiệu, ta cảm kích ngươi!

Hắc Thành Long cười hô hô đáp:

- Xích Bát Vô Tình làm sao bây giờ lại lưu tình như thế? Quả là một điều bất ngờ lớn!

Tiêu Kỳ Vũ vẫn bình thản nói:

- Hắc Long hội hoạt động ở vùng Tây cương cách đây mấy nghìn dặm, thế mà chỉ riêng phụ tử ngươi tới đây làm đổng lý, lại đến Kỳ Môn bang cưỡng bức gả dâu, đó mới là điều bất ngờ lớn!

Nụ cười trên môi Hắc Thành Long vụt tắt. Sắc mặt hắn vốn đen, nay trở thành tái xanh, ánh mắt long lên như mắt dã thú trông thật đáng sợ.

Hắc Như Kim xuống ngựa đến đứng bên phụ thân nói:

- Cha! Nhi tử thấy không cần phải nhiều lời...

Hắc Thành Long giơ tay ngăn Hắc Như Kim lại, vẫn nhìn Tiêu Kỳ Vũ hỏi:

- Ngươi có quan hệ với nha đầu đó?

Tiêu Kỳ Vũ thản nhiên đáp:

- Có mối giao tình với phụ thân cô ta.

Hắc Thành Long chợt ngửa mặt cười to một tràng rôl nói:

- Hô hô hô! Xích Bát Vô Tình! Ngươi đứng nói dối! Ngươi quyết không phải là người có thể giao tình được với hạng như Tư Mã Thịnh Lam đâu! Hắc Thành Long ta tuy chưa từng đến Giang Nam, nhưng biết khá rõ các nhân vật nổi danh ở đó. Đặc biệt "Xích Bát Vô Tình" không phải là "Xích Bát Vô Sỉ", nghĩa là không nói dối.

Tiêu Kỳ Vũ cười nói:

- Đa tạ ngươi quá khen. Đúng Tiêu mỗ không phải là kẻ vô sỉ.

- Nhưng bây giờ...

Tiêu Kỳ Vũ ngắt lời:

- Vị cô nương trong xe kiệu không phải mang họ Tư Mã.

Hắc Thành Long bỗng biến sắc, đưa mắt nhìn xoáy vào Tiêu Kỳ Vũ như hai mũi dao. Trong lúc đó chàng vẫn nhìn hắn bằng ánh mắt bình thản, mặt không hề đổi sắc. Hắn từ từ đưa thanh đao lên, phản xạ ánh dương sáng lóa rồi từ từ quay sang Tư Mã Thịnh Lam lạnh giọng nói:

- Tư Mã Thịnh Lam! Giết người còn có thể tha nhưng lừa người quyết không thể dung thứ được!

Lão Bang chủ Kỳ Môn bang tức giận nhìn Tiêu Kỳ Vũ nói:

- Long huynh chớ vì một câu nói của người khác mà làm tổn thương đến tình hữu hảo giữa chúng ta!

Giọng Hắc Thành Long lạnh như băng:

- Ta tin "Xích Bát Vô Tình" không biến thành "Xích Bát Vô Sỉ"!

Tiêu Kỳ Vũ nói:

- Hắc Thành Long! Nếu ngươi đã tin được Xích Bát Vô Tình thì hãy nghe ta nói hết, rồi sau đó sẽ quyết định!

Hắc Thành Long quay lại gật đầu:

- Ngươi nói đi!

Tiêu Kỳ Vũ trầm tĩnh nói:

- Nữ nhi của Tư Mã Thịnh Lam đã qua đời ba tháng trước, vì thế ông ta không có cách gì chấp thuận yêu sách của ngươi được.

Hắc Thành Long đanh giọng hỏi:

- Xích Bát Vô Tình! Ngươi coi ta là hài tử lên ba hay sao?

Tiêu Kỳ Vũ cười đáp:

- Bản thân mình thành thật tức được đáp lại bằng sự thành thật Hắc Thành Long xua tay quát lên:

- Nói thẳng đi! Ta không thích văn hoa!

- Ngươi đã tin tưởng ta, lẽ nào ta còn phụ lòng tin đó mà lừa dối ngươi chứ?

- Nhưng ta đã trông thấy Tư Mã Tử Ngọc cô nương. Ta tin rằng mình không đến nỗi là hoa mắt mà nhìn lầm.

Tiêu Kỳ Vũ nói:

- Người trong xe kiệu tuy rất giống Tư Mã cô nương, nhưng cô ta họ Đồ. Đó là sự thực.

Hắc Thành Long lại hỏi:

- Vì sao Tư Mã Thịnh Lam không nói rõ với ta về việc đó?

Tiêu Kỳ Vũ đáp:

- Vì phụ tử ngươi quá hung ác, quá tàn bạo. Kỳ Môn bang chịu khuất phục trước hai thanh đao của các ngươi, không dám phản kháng. Và theo ta biết thì các ngươi cũng chỉ đưa ra yêu cầu mà không cần nghe lời giải thích...

Hắc Thành Long ngắt lời:

- Thế rồi sao nữa?

- Trong lúc Tư Mã Thịnh Lam lâm vào thế bí, có người hiến kế rằng nên dùng Đồ cô nương thay thế để làm thỏa mãn yêu sách vô lý của ngươi. Bởi vì Đồ cô nương dung mạo rất giống nhi nữ của Tư Mã Thịnh Lam, và điều đó dẫn đến hậu quả hôm nay.

Hắc Thành Long nghe xong đứng trầm ngâm một lúc rồi lại hỏi:

- Xích Bát Vô Tình ngươi với cô nương họ Đồ kia có quan hệ thế nào?

Tiêu Kỳ Vũ đáp:

- Ta đã nói qua là có mối giao tình với phụ thân cô - Hãy nói rõ thêm một chút!

- Phụ mẫu cô ta là bậc tiền bối võ lâm đã thoái ẩn. Hai vị đó chỉ có một nhi nữ duy nhất là Đồ cô nương mà thôi. Ngày trước, vì Tư Mã Thịnh Lam sợ ngươi nên đã lừa bắt cô ta tới gả cho nhi tử của ngươi. Việc đó xét cả lý lẫn tình đều không thể dung thứ. Vì Xích Bát Vô Tình biết được chuyện này nên không thể khoanh tay đứng bàng quan được!

Hắc Thành Long trầm ngâm một hồi lâu rồi chợt quát lên:

- Tư Mã Thịnh Lam đã lừa dối ta, tội đó cũng không thể dung thứ!

Tiêu Kỳ Vũ bình tĩnh nói:

- Ngươi đã cố tình quên lời ta vừa nói. Phụ tử ngươi chỉ áp đặt yêu sách mà không thèm nghe lời giải thích, vì sự áp lực của ngươi mà ông ta đành phải dùng đến hạ sách này. Vì các ngươi cưỡng bách nên ông ta mới phải lừa dối, tại sao trước hết ngươi không tự trách mình?

Hắc Thành Long mắt chợt long lên, nghiến răng nói:

- Xích Bát Vô Tình! Ngươi đã làm hỏng việc ta! Chính ngươi cũng phải trả giá!

Tiêu Kỳ Vũ cười nhạt hỏi:

- Làm hỏng việc gì? Vì không để Đồ cô nương biến thành dâu của Hắc Thành Long ngươi ư? Theo ta biết thì Hắc Long hội còn giữ được một điều tốt là hiểu tình hiểu lý.

Hắc Như Kim chừng như đã mất kiên nhẫn, rút phắt đao ra sấn tới trước mặt Tiêu Kỳ Vũ muôn xuất thủ. Hắc Thành Long ngăn lại quát:

- Khoan đã!

Hắc Như Kim hậm hực nói:

- Cha! Hài tử không chịu được nữa!

Hắc Thành Long nghiêm giọng giáo huấn nhi tử:

- Trong giang hồ cần phải biết kiềm chế, kể cả những lúc tưởng chừng như không còn chịu đựng được nữa cũng buộc phải nhịn. Xích Bát Vô Tình nói đúng. Người của Hắc Long hội biết hiểu tình lý. Ngươi lùi lại đi, khi nào cần động thủ cha sẽ nói.

Hắn bước lên thay thế vị trí của Hắc Như Kim nói:

- Xích Bát Vô Tình! Ngươi đã phá hoại nhân duyên người khác. Việc đó, cả tình lẫn lý đều không thể biện bạch!

Tiêu Kỳ Vũ cười nhạt hỏi:

- Ngươi tưởng thế ư? Ta đã nói rõ tất cả. Nếu ngươi đã nhận mình biết hiểu tình lý...

Hắc Thành Long xua tay ngắt lời:

- Tuy ngươi đã nói rõ tất cả nhưng đó là cách hiểu phiến diện của ngươi thôi! Ta chỉ biết một điều, nếu không có Xích Bát Vô Tình ngươi chọc tay vào việc này, Hắc Thành Long ta đã có một đứa con dâu rồi! Còn nó mang họ Tư Mã hay họ Đồ thì đó là việc của Tư Mã Thịnh Lam! Rồi sau này có thời gian để tính lại! Thế mà ngươi đã làm đảo lộn tất cả. Ta hỏi ngươi, giữa chúng ta có xung khắc gì? Việc đó liên quan gì đến ngươi mà hại đến Hắc Thành Long ta?

Tiêu Kỳ Vũ không ngạc nhiên vì đối phương cố chấp đến như vậy, bởi vì chàng hiểu lý do. Và chính vì lý do đó, Hắc Thành Long tất phải hận chàng nhập cốt Chàng không nói gì, chỉ bình thản nhìn đối phương. Hắc Thành Long chờ khá lâu nhưng không thấy Tiêu Kỳ Vũ trả lời, cố lấy giọng nhã nhặn nói tiếp:

- Xích Bát Vô Tình! Nếu ngươi là người hiểu lý thì hãy đi tìm chiếc xe kiệu mang về đây. Hiện nó còn chưa đi xa. Mọi việc sẽ trở lại như cũ. Hơn nữa, chúng ta có thể trở thành ngươi thân hữu...

Tiêu Kỳ Vũ ngắt lời:

- Hắc Thành Long! Ta hiểu lý, nhưng không phải thứ lý dựa trên uy lực, thứ lý bức hiếp kẻ yếu của ngươi! Ta chỉ hiểu rằng Đồ Trung Nam lão gia không thể bị hại một cách vô lý như vậy, Đồ cô nương không thể bị cướp đi oan ức như vậy!

Hắc Thành Long tức giận gầm lên:

- Câm miệng!

Dứt lời nghiến răng lao tới, đơn đao vung lên loang loáng thi triển tuyệt chiêu nhằm Tiêu Kỳ Vũ chém bổ xuống!

Tiêu Kỳ Vũ nhẹ nhành lách mình sang phải hai bước, khéo léo tránh qua thanh đao chém chếch xuống cổ mình. Chàng vẫn giữ giọng điềm tĩnh:

- Hắc Thành Long! Ngươi từ biên thùy vượt mấy nghìn dặm tới Ly Giang này, mục đích không đơn thuần là chọn một đứa con dâu...

Hắc Thành Long quay lưỡi đao ra ngoài, tưởng như đang thu chiêu nhưng chỉ trong chớp mắt bất ngờ biến chiêu hung mãnh công tới tấp ba chiêu, khí thế còn hung mãnh hơn trước!

Mọi người đứng bên ngoài cùng oà lên một tiếng, không ngờ một cao thủ thượng thặng như Hắc Thành Long mà có thể phản phúc như thế.

Trong tình cảnh đó, chỉ cần phân tâm một chút tất không trở tay kịp, nhất định hoành thây dưới đao pháp thần tốc đó.

Hình như Tiêu Kỳ Vũ đã có phòng bị. Chàng lùi lại nửa bước, ngọc tiêu cũng phát ba chiêu thần tốc không kém, hóa giải đao pháp đối phương vô hình vô ảnh.

Vừa ung dung hóa giải chiêu thức đối phương, Tiêu Kỳ Vũ làm như không có chuyện gì xảy ra, vẫn điềm tĩnh nói:

- Hắc Thành Long! Mục tiêu chính của ngươi không phải lấy Tư Mã cô nương làm dâu mà nhằm vào cơ nghiệp của Kỳ Môn bang, tìm con đường nhanh nhất để thao túng và chiếm đoạt nó, mở rộng thế lực của Hắc Long hội ra khắp Trung thổ và giai đoạn đầu tiên là bám rễ rồi đi tới độc bá vùng Ly Giang này!

Hắc Thành Long nghiến răng công vào hai chiêu nữa. Tiêu Kỳ Vũ chỉ hóa giải mà không hoàn thủ, nói tiếp:

- Thứ hôn nhân có ý đồ xấu đó, Tiêu mỗ ngăn chặn nó thì có gì là không hợp lý? Huống chi cô dâu bây giờ không phải là nhi nữ của Tư Mã Thịnh Lam, là người mà ngươi đã chọn?

Hắc Thành Long cười nhạt nói:

- Xích Bát Vô Tình! Quả thật ngươi biết không ít! Hiện tại thì ta không thể tha cho ngươi được nữa!

Dứt lời đơn đao mua lên như cập phong tụ vũ công liền năm chiêu nữa!

Cha con Hắc Thành Long dựa vào đôi đao mà khuất phục Kỳ Môn bang đã mấy chục năm độc bá suốt giải Ly Giang, hiển nhiên uy lực chẳng tầm thường. Chiêu thức vừa thi triển đối phó với Tiêu Kỳ Vũ vừa kỳ dị nhưng lại rất lợi hại, công lực cũng vô cùng thâm hậu. Hơn nữa Hắc Thành Long đã quyết ý diệt trừ đối phương nên không tiếc xuất chiêu sát thủ. Nhưng Tiêu Kỳ Vũ với chiếc ngọc tiêu trong tay chỉ chú tâm tự vệ mà không có phản công.

Hắc Như Kim đứng bên canh quan sát cuộc chiến, đột nhiên tung mình nhảy vút lên lao về hướng có chiếc xe kiệu vừa đi khuất.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-42)


<