Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Xác chết loạn giang hồ - Hồi 136

Xác chết loạn giang hồ
Trọn bộ 177 hồi
Hồi 136: Căn Nhà Gianh Bị Địch Bao Vây
3.00
(một lượt)


Hồi (1-177)

Lão vừa dứt lời bỗng nghe tiếng chim bồ câu vỗ cánh trên không.

Tôn Bất Tà chau mày nói:

- Đó là tín vật đưa tin của Bách Hoa Sơn Trang.

Độc Thủ Dược Vương nói:

- Tình thế bữa nay khó lòng tránh khỏi một cuộc ác chiến. Có thể bọn người Bách Hoa Sơn Trang đã xếp thành hàng đợi ở ngoài nông xá rồi.

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Thẩm Mộc Phong vừa ở dưới thuyền lớn bị một vố cay. Hắn về trang rồi tất dốc hết toàn lực truy sát bọn ta.

Độ Thủ Dược Vương nói:

- Đúng thế! Chúng ta phải nhân lúc trời chưa mưa mà chuẩn bị đi.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Lão tiền bối có lượng sách gì không?

Độc Thủ Dược Vương nói:

- Trước hết chúng ta phải phân công một số người để bảo vệ cho vợ chồng Tiêu đại nhân được an toàn còn một phần để kháng cự cường địch.

Tiêu Linh Vu lại hỏi:

- Không hiểu lão tiền bối trong bụng đã có định kiến gì chưa?

Độc Thủ Dược Vương đáp:

- Lão phu chưa nghĩ đến chuyện này.

Lão đảo mắt nhìn Tôn Bất Tà hỏi:

- Lão khiếu hoá có kế gì cự địch?

Tôn Bất Tà cười khanh khách đáp:

- Lão khiếu hoá trước nay không dùng tâm cơ, mọi việc để Tiêu huynh đệ phân phối quách.

Lão chưa dứt lời đột nhiên xoay tay đánh chưởng phóng ra.Một luồng chưởng phong mãnh liệt ầm ầm nổi lên.

Tiêu Lĩnh Vu nằm sát xuống vọt ra khỏi nhà gianh.

Tụn Bất Tà mỉm cười nói:

- Bất tất phải tìm kiếm nữa. Đó là một tên tiểu tặc đang đi gần tới nông xá, liền bị phát chưởng của lão khiếu hoá đưa về Tây thiên rồi.

Nguyên Tôn Bất Tà đứng tựa cửa, tuy lão miệng vẫn nói chuyện với Độc Thủ Dược Vương mà cặp mắt lại lứ tâm coi động tinh bốn mặt bên ngoài.

Độc Thủ Dược vương nói:

- Bọn chúng đã đến đây rồi.

Tiêu Lĩnh Vu từ từ quay về nói:

- Tiên phong đã đến nơi thì đại quân chắc theo ngay.

Chàng đảo mắt nhìn Trung Châu Nhị Cổ và Độc Thủ Dược Vương nói:

- Phiền Dược Vương cùng hai vị huynh đệ bảo vệ cho song thân của tại hạ cùng Uyển cô nương.

Tôn Bất Tà nói:

- Lão khiếu hoá giúp sức đại hiệp để cự địch.

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Tại hạ cũng có suy nghĩ như vậy.

Độc Thủ Dược Vương nói:

- Nếu chỉ có hai vị thì thực lực đơn bạc quá. Sao bằng để Trung Châu Nhị Cổ trợ lực hai vị. Lão phu đã có Kim Lan và Ngọc Lan giúp đỡ cũng đủ bảo vệ cho lệnh tôn và lệnh đường an toàn.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Dược Vương võ công cao cường đã nói thế là trong bụng đã sẵn có thành kiến, tại hạ xin tuân mệnh.

Bỗng nghe bên ngoài có hai tiếng chó sủa vang lên.

Thương Bát nói:

- Cường địch đã tới, e rằng muốn chạy cũng không kịp nữa.

Tiêu Lĩnh Vu vung cây trường kiếm trong tay nói:

- Tại hạ cùng Tôn lão tiền bối hãy ra trước đón tiếp bọn chúng một hồi. Hai vị huynh đệ tạm thời trợ giúp Dược Vương bảo vệ cho gia phụ cùng gia mẫu.

Độc Thủ Dược Vương lắc đầu nói:

- Nếu cường địch kéo đại đội đến thì phải đánh lui bọn chúng trước rồi chúng ta hãy thượng lộ sau.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Tại sao vậy?

Độc Thủ Dược Vương đáp:

- Lệnh tôn cùng lệnh đường đều không hiểu võ công, nếu bọn chúng dùng ám khí thì mọi việc không phải dễ dàng. Vậy mạo hiểm phá vòng vây mà chạy không bằng tử thủ trong ngôi nhà gianh này. Chờ cho cường địch phải rút lui rồi hãy đi cũng chưa muộn.

Tôn Bất Tà nói:

- Trong Bách Hoa Sơn Trang có rất nhiều cao thủ, nếu bọn chúng kéo đến đông quá, chúng ta giết không xuể thì vĩnh viễn bị cầm tù ở đây hay sao?

Thương Bát cũng nói:

- Lại còn một điều không ổn nữa là nếu bọn chứng dùng hoả công thì mình giữ ở nhà gianh này lại càng nguy hiểm.

Độc Thủ Dược Vương nói:

- Các vị nói phải lắm nhưng theo nhận xét của lão phu, tử thủ nơi đây còn tương đối dễ dàng hơn. Cuộc chiến bữa nay không phải để tranh thắng bại mà phải lấy việc bảo vệ an toàn cho vợ chồng Tiêu đại nhân làm trọng. Chúng ta cố thủ chờ cho trời tối, lão phu sẽ dùng độc để lui địch.Tiêu Lĩnh Vu nghĩ bụng:

- Nếu lão dùng độc thì dùng ban ngày cũng được hà cớ chi lại phải chờ đến đêm?

Trong lòng xiết đỗi hoài nghi mà không tiện nói ra.

Lại nghe thanh âm trầm từ bên ngoài văng vào:

- Hiện giờ toà nhà gianh này đã bị bao vây trùng điệp, lại có ba chục cây cương cung và hai chục cây nỏ bố trí bốn mặt, chim bay không lọt chứ đừng nói đến người.

Kim Lan đột nhiên lên tiếng:

- Đó là thanh âm của Đơn Hoành Chương.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Phải chăng hắn là đại đệ tử của Thẩm Mộc Phong?

Kừn Lan đáp:

- Chính hắn đấy?

Tiêu Linh Vu nói:

- Xin các vị coi chừng chúng đánh hoả công.

Chàng chậm chạp cất bước đi ra.

Độc Thủ Dược Vương coi lại tình thế trong nhà một lượt rồi nói:

- Xin Tiêu đại nhân rời qua mé tả góc nhà, nơi đó vách tường kiên cố không sợ tên nỏ.

Vợ chồng Tiêu đại nhân đứng lên đi về phía góc nhà.

Tôn Bất Tà nói:

- Dược Vương không tiện ra mặt thù nghịch với người của Bách Hoa Sơn Trang vậy xin giữ ở trong nhà. Lão khiếu hoá ra giúp Tiêu đại hiệp một tay.

Trung Châu Nhị Cổ đồng thanh nói:

- Một người ở trong nhà cũng đủ, chúng ta ra cả ngoài kia đối địch.

Kim Lan và Ngọc Lan chống kiếm nói:

- Hai vị chỉ giám thị được hai mặt, bọn tiểu tỳ nguyện đem chút sức mọn giúp đỡ một tay.

Thương Bát nói:

- Không nên. Hai vị nên giữ ở trong nhà. Bọn tại hạ ra ngoài rồi e rằng cuộc phòng thủ không được uy nghiêm. Nếu có cường địch xông vào nhà Dược Vương còn mãi cự địch, hai cô phải bảo vệ lão nhân gia.

Kim Lan và Ngọc Lan đưa mắt nhìn nhau không nói gì nữa.

Thương Bát và Đỗ Cửu theo sau Tôn Bất Tà ra khỏi ngôi nhà gianh.

Hai người ngẩng đầu trông ra thấy Tiêu Lĩnh Vu đứng trên tảng đá lớn cách đó chừng hơn trượng. Chàng đang lưu tâm nhìn ra bốn phía. Lúc ấy bóng đã xế chiều gần tới hoàng hôn, gió thổi ào ào trên làn càn khôn bốn mặt.

Bọn võ lâm cao thủ ở Bách Hoa Sơn Trang đại khái đều ẩn trong bụi rậm xung quanh nên không có bóng một người nào.

Tiêu Linh Vu lớn tiếng quát:

- Đơn Hoành Chương. Ngươi giấu đầu hở đuôi như vậy sao đáng mặt anh hùng?

Chàng vừa dứt lời, trong bụi cỏ đột nhiên có ba đại hán mặc võ phục đứng dậy.

Người đứng giữa khoảng chừng hai lăm, hai sáu tuổi, lưng đeo trường kiếm, chính là đại đệ tử của Thẩm Mộc Phong tên gọi là Đơn Hoành Chương.

Hai người đứng bên đều mặc võ phục màu xám lợt. Người bên trái có chòm râu đen. Người bên phải mặt trắng mà không có râu. Hai người này là Truy Fhong Kiếm Bùi Bách Lý và VÔ Ảnh Đàm Đông ở Kiếm môn.

Đơn Hoành Chương chắp tay thi lễ nói:

- Đơn Hoành Chương xin ra mắt Tam trang chúa.

Tiêu Lĩnh Vu lạnh lùng nói:

- Bất tất phải thi lễ. Ta đã ân đoạn nghĩa tuyệt với Thẩm Mộc Phong rồi, không còn là người của Bách Hoa Sơn Trang nữa. Các hạ bất tất phải thi lễ.

Đơn Hoành Chương nói:

- Tại hạ chưa được lệnh của sư phụ, lễ nghi đối với người trên đâu dám phế bỏ.

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Nếu các hạ còn nhận ta là Tam trang chúa ở Bách Hoa Sơn Trang thì nên lập tức triệt thoái hết nhân thủ bao vây bốn mặt đi.

Đơn Hoành Chương ngập ngừng:

- Cái đó...cái đó...

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Các hạ đã không chịu triệt thoái tức là coi Tiêu Lĩnh Vu chẳng vào đâu rồi.

Đơn Hoành Chương hỏi:

- Vãn bối vâng lệnh sư phụ tới đây lại trở về tay không thì biết trả lời thế nào cho xuôi.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Thế các hạ định thế nào bây giờ?

Đơn Hoành Chương đáp:

- Vãn bối đến đây để nghinh tiếp Tam trang chúa cùng hai vị lão nhân gia trở về Bách Hoa Sơn Trang.

Tiêu Lĩnh Vu cặp mắt chiếu ra những tia thần quang hỏi:

- Các hạ tự liệu có làm được thế không?

Đơn Hoành Chương đáp:

- Mệnh lệnh của sư phụ trước nay cực kỳ nghiêm mật. Tại hạ vâng lệnh đến đây chỉ biết làm cho hết sức, không dám tính đến chuyện thành bại.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Ta đã ân đoạn nghĩa tuyệt với Bách Hoa Sơn Trang. Nếu các vị làm càn thì đừng trách ta vô tình.

Đơn Hoành Chương là đại đệ tử của Thẩm Mộc Phong, gã cũng thâm trầm đa trí giống tác phong của sư phụ, liền cười mát nói:

- Tiêu đại hiệp đã thuyết minh hai ba lần là đoạn tình đoạn nghĩa với Bách Hoa Sơn Trang thì Đơn Hoành Chương này cũng không tiện mặt dày thấy người sang bắt quàng làm họ nữa.

Hắn ngừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Võ công của Tiêu đại hiệp, Đơn mỗ đã được mắt thấy tai nghe quả là cao thâm khôn lường. Tại hạ tự biết mình không địch nổi.

Tiêu Lĩnh Vu ngắt lời:

- Các hạ đã biết như vậy thì tại sao không rút lui để khỏi bị đổ máu?

Đơn Hoành Chương vẫn bình thản không nổi nóng. Gã mỉm cười hỏi:

- Tại hạ có mấy lời cần nói rõ trước.

Tiêu Lĩnh Vu vẫn lo âu về song thân, nếu không gặp chuyện gì bất đắc dĩ chàng cũng không muốn động thủ, liền cười lạt hỏi:

- Các hạ có điều gì thử nói nghe?

Đơn Hoành Chương đáp:

- Tại hạ cần thức tỉnh Tiêu đại hiệp một điều là ngoài tại hạ cũng Kiếm Môn Song Anh, còn hơn bốn mươi vị mai phục ở xung quanh nhà gianh. Bọn họ đều đeo cường cung nỏ cứng bắn tên kịch độc, hễ trúng vào ai thì người đó chết ngay. Tiêu đại hiệp võ công cao cường dĩ nhiên không ai đả thương được, nhưng lệnh tôn và lệnh đường đều chẳng phải người trong võ lâm. Nếu xảy ra cuộc động thủ tất gây thành thảm kịch đổ máu. Tại hạ e rằng đả thương lầm đến hai vị lão nhân gia thì lúc đó cũng không thể vãn hồi được.

Tiêu Lĩnh Vu cũng lạnh lùng nói:

- Tại hạ cũng nhắc các hạ một điều là ngoài Tiêu mỗ, trong nhà gianh còn mấy vị cao thủ khiến người võ lâm nghe danh phải mất mật. Nếu các vị muốn động thủ tỷ thí là tự rước lấy tử vong. Tiêu mỗ nói tới đây hết lời. Nếu các hạ không tin thì cứ động thủ đi.

Đơn Hoành Chương quay lại ngó Kiếm Môn Song Anh rồi chắp tay nhìn Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Ngoài bọn tại hạ ba người và những võ sĩ mai phục quanh đây, đội hậu viện của Bách Hoa Sơn Trang cũng sắp tới nơi.

Bỗng nghe Tôn Bất Tà nói:

- Tiêu huynh đệ! Đừng phí lời với họ nữa. Lão khiếu hoá hãy thu thập vài ba tên nầy trước.

Dứt lời lão nhảy xổ về phía Đơn Hoành Chương.

Kiếm Môn Song Anh quát lên một tiếng thật to, đồng thời rút kiếm ra khỏi vỏ, song kiếm giao nhau đánh ra một tiếng chiêu.

Hai thanh trường kiếm loé ánh hàn quang, ngăn cản thế công của Tôn Bất Tà.

Tôn Bất Tà hạ khí xuống huyệt đan điền, nhảy vọt về phía trước.

Đột nhiên lão dừng bước dang tay phóng ra một chưởng.

Ngày trước Tôn Bất Tà đã nổi tiếng trong võ lâm là tay thiết chưởng. Phát chưởng này lực lượng hùng hậu, lợi hại kinh người.

Đơn Hoành Chương và Kiếm Môn Song Anh đại khái đã biết Tôn Bất Tà rất là lợi hại, lập tức chúng nhảy vọt sang bên né tránh, không dám đón tiếp.

Tôn Bất Tà cười khanh khách hỏi:

- Định trốn ư?

Lão tung mình nhảy vọt về phía Đơn Hoành Chương.

Đơn Hoành Chương tránh qua mé bên ba bước, đồng thời xoay tay mặt ra sau lưng rút lấy trường kiếm. Gã quét ngang thanh kiếm đánh vèo một cái. Gã đã được chân truyền của Thẩm Mộc Phong. Đường kiếm rất kỳ bí, tàn độc, chiêu kiếm này từ dưới lên trên. Gã còn phóng chưởng điểm vào huyệt Nhật huyệt ở nách mé hữu Tôn Bất Tà.

Tôn Bất Tà võ công tuy cao thâm nhưng thấy thế kiếm của đối phương nhằm huyệt đạo của mình đâm vào, lão không dám coi thường, né mình tránh khỏi.

Lão lại vung tay mặt lên nhằm chụp xuống đầu Đơn Hoành Chương.

Đơn Hoành Chương biến đổi thế kiếm rất thần tốc đánh liền ba chiêu. Đồng thời gã lạng người né tránh chiêu trảo của Tôn Bất Tà.

Chẳng những thế kiếm của gã đều nhằm vào đại huyệt đối phương mà còn định dồn lão hết đường né tránh.

Tôn Bất Tà đánh hai chiêu liền đều bị Đơn Hoành Chương né tránh một cách tuyệt diệu chứ không chịu thẳng thắn đón tiếp, lão nghĩ thầm:

- Võ công thằng lỏi này không phải tầm thường. Bữa nay mà ta không kiềm chế được gã thì oai danh của ta sẽ bị tiêu tan!

Trong lòng xoay chuyển suy nghĩ, lão đột nhiên biến đổi thế chưởng. Chỉ trong chớp mắt bóng chưởng mịt trời bao phủ một phạm vi chừng hơn trượng vuông. Dĩ nhiên Đơn Hoành Chương ở trong vòng chưởng lực của lão.

Đơn Hoành Chương rất bình tĩnh. Người gã bị chưởng ảnh của Tôn Bất Tà bao vây mà gã vẫn không hoang mang, né tránh tả hữu. Thuỷ chung gã vẫn không đón tiếp chưởng lực của đối phương, gã chỉ nhằm chỗ sơ hở phóng kiếm phản kích, đồng thời vận chân khí hộ thân.

Đơn Hoành Chương chống đỡ được hơn mười hiệp chưa bị thương về chưởng lực của Tôn Bất Tà.

Kiếm Môn Song Anh vẫn cầm ngang thanh kiếm đứng nhìn chứ chưa ra tay trợ lực Đơn Hoành Chương.

Tiêu Lĩnh Vu tuy muốn động thủ viện trợ Tôn Bất Tà nhưng sợ chạm tự ái lão.

Tôn Bất Tà phóng chưởng lực mỗi lúc một thêm mãnh liệt, hất tà áo Đơn Hoành Chương tung bay phấp phới.

Đơn Hoành Chương tuy mỗi lúc lâm nguy mà Kiếm Môn Song Anh cũng không trợ lực mới thật kỳ. Cả những võ sĩ mai phục trong bụi cỏ bốn mặt vẫn không thấy động tĩnh gì.

Hai bên lại đấu thêm mấy hiệp nữa, Tôn Bất Tà đột nhiên thi triển thần oai quát lên một tiếng thật to phóng chưởng đánh ra.

Thế chưởng mạnh dường lay non dốc biển khiến cho Đơn Hoành Chương nhảy vọt người lên lướt qua mé tả tránh.

Động tác của lão tuy mau lẹ mà chưởng phong cũng quét trúng vai gã. Gã không tự chủ được, loạng choạng lùi lại hai bước đi té xuống cỏ rậm.

Tôn Bất Tà cười khanh khách nói:

- Ngươi chống đỡ được mười chiêu của lão khiếu hoá thì dù thua cũng còn là vinh hạnh.

Lão đảo mắt nhìn Kiếm Môn Song Anh nói tiếp:

- Mời hai vị ra cả đi.

Kiếm Môn Song Anh đưa mắt nhìn nhau rồi xoay tay rút trường kiếm ở sau lưng ra.

- Hai người này chuyên dùng thuật liên kiếm để chiến đấu. Chúng thấy Tôn Bất Tà võ công cao cường, một mình Đơn Hoành Chương đấu không lại liền tự lượng nếu lấy một chọi một thì không cự được năm hiệp. Chúng liền song song chống kiếm tiến ra.

Tôn Bất Tà đề tụ chân khí từ từ giơ tay phải lên nói:

- Coi chừng! Hai vị hãy hợp lực tiếp một chưởng của lão khiếu hoá.

Lão vừa toan phóng chưởng bỗng nghe tiếng cười khanh khách vọng lại.

Tôn Bất Tà ngoảnh đầu nhìn lại thì thấy một thiếu phụ mình mặc áo lục, trước ngực thêu bông hoa vàng lướt tới nhanh như gió. Chỉ trong nháy mắt mụ đã tới trước mặt Tôn Bất Tà cách chừng năm thước.

Thiếu phụ giơ bàn tay trắng như ngọc cản Kiếm Môn Song Anh lại rồi nhìn Tôn Bất Tà nói:

- Phải chăng các hạ là một vị trưởng lão hàng tiền bối độc nhất còn tồn tại tên gọi Tôn Bất Tà?

Tôn Bất Tà đáp:

- Chính thị lão phu.

Thiếu phụ lại hỏi:

- Các hạ có nhận ra bản nhân hay không?

Tôn Bất Tà nói:

- Nếu lão khiếu hoá đoán không nhầm thì tôn giá là Kim Hoa phu nhân ở xứ Miêu Cương.

Phụ nhân cười khanh khách nói:

- Đúng rồi! Các hạ đã già mà mắt vẫn tinh, đoán trúng được ngay.

Tôn Bất Tà hờ hững ngắt lời:

- Lão khiếu hoá nghe đại danh của phu nhân đã lâu. Bữa nay được lãnh giáo cũng là hân hạnh.

Kim Hoa phu nhân nói:

- Các hạ tất phải vội vàng. Để bản nhân nói chuyện với người anh em đây rồi hãy động thủ vẫn chưa muộn.

Mụ đảo mắt nhìn Tiêu Lĩnh Vu vẩy tay nói:

- Tiêu huynh đệ! Huynh đệ thấy tỷ tỷ đến sao không kêu gọi một tiếng nào?

Tiêu Lĩnh Vu cười mát nói:

- Phải chăng phu nhân tới đây là vâng mệnh của Thẩm Mộc Phong?

Kim Hoa phu nhân đáp:

- Đúng vậy!

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Phu nhân tới đây làm chi?

Kim Hoa phu nhân đáp:

- Tỷ tỷ giúp y đến đây để bắt người.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Phu nhân có biết bợn họ rượt theo ai không?

Kim Hoa phu nhân đáp:

- Một tên tội phạm trốn khỏi Bách Hoa Sơn Trang.

Tiêu Lĩnh Vu tức giận nói:

- Đừng nói càn! Đó là song thân của Tiêu Lĩnh Vu.

Kứn Hoa phu nhân cười khanh khách nói:

- Không biết là không có tội. Dù là song thân của Tiêu Lĩnh Vu tưởng huynh đệ cũng không nên nổi nóng.

Tiêu Lĩnh Vu lạnh lùng nói:

- Phu nhân ở Miêu Cương, địa vị tôn cao, oai danh lừng lẫy một phương trời, sao lại chịu để Thẩm Mộc Phong sai khiến, liều chết cho hắn. Tại hạ có lời khuyên chân thực, nếu phu nhân chịu nghe thì xin trở về Miêu Cương là hơn.

Kim Hoa phu nhân nở nụ cười thê lương đáp:

- Tiêu huynh đệ! Huynh đệ nói thế là phải nhưng đã chậm mất rồi.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Tại sao vậy?

Kim Hoa phu nhân không trả lời vào câu hỏi, đánh trống lảng:

- Đã là song thân của Tiêu huynh đệ những tưởng huynh đệ nên dẫn ta đến bái kiến mới phải.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Tại hạ nhận thấy bất tất phải như vậy.

Kim Hoa phu nhân nói:

- Nếu ta nhất định đòi gặp hai vị thì sao?

Tiêu Linh Vu đáp:

- Chỉ có một biện pháp là phu nhân hãy thắng được thanh trường kiếm ở trong tay Tiêu mỗ đã.

Kim Hoa phu nhân hỏi:

- Ngoài cách đó không còn lương sách nào nữa ư?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Nếu không phải thù thì là bạn chứ còn cách nào khác nữa? Tuỳ ở nơi phu nhân suy nghĩ rồi quyết định.

Kim Hoa phu nhân ngập ngừng:

-Ta đã không muốn thù nghịch với huynh đệ lại cũng chẳng thể không theo nghiêm lệnh của Thẩm Mộc Phong. Vụ này thật là khó nghĩ quá!

Bỗng nghe tiếng nhạc leng keng. Chu Triệu Long mặc áo hoa cưỡi tuấn mã đang ruổi tới.

Tiêu Lĩnh Vu chau mày nghĩ bụng:

- Kim Hoa phu nhân và Chu Triệu Long đã tới thì chắc chắn còn nhiều cao thủ ở Bách Hoa Sơn Trang sắp tới đây nữa.

Chu Triệu Long dừng ngựa vẫy tay hô:

- Tam đệ! Đã lâu anh em mình cách biệt.

Tiêu Lĩnh Vu lạnh lùng đáp:

- Tại hạ đã ân đoạn nghĩa tuyệt với Thẩm Mộc Phong, không dám nhận cách xưng hô của Nhị trang chúa.

Chu Triệu Long cười khanh khách nói:

- Tại hạ vừa gặp Thẩm đại ca, sao không thấy y nói gì?

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Tại hạ đã nói sao là đúng vậy. Còn tin hay không là tuỳ ở nơi Nhị trang chúa.

Chu Triệu Long đảo mắt nhìn quanh rồi giơ tay chỉ về phía căn nhà nói:

- Nếu dùng hoả công thì chỉ trong chốc lát căn nhà gianh sẽ ra tro hết.

Tôn Bất Tà nói:

- Thằng lỏi miệng còn hơi sữa kia? Lão khiếu hoá hãy cho ngươi bài học trước.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-177)


<