Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Thiên hạc phổ - Hồi 05

Thiên hạc phổ
Trọn bộ 43 hồi
Hồi 05: Ngôn Gia Chưởng Môn
4.67
(3 lượt)


Hồi (1-43)

Thời gian lặng lẽ trôi qua, mờ sáng hôm sau thì bỗng nhiên có tiếng bước chân từ ngoài truyền vào.

Phương Thiên Thành khẽ nói:

- Canh chừng đại ca!

Rồi tung người đến bên cửa tịnh thất, trầm giọng hỏi:

- Là ai?

Bên ngoài có người đáp:

- Tại hạ Trình Tử Vọng.

Cửa phòng xích động, Trình Tử Vọng chậm rãi bước vào, trong tay lão cầm một chiếc thiệp lớn màu hồng, sắc diện vô cùng hoang mang.

Tuy nhiên lão cố giữ bình tĩnh bằng cách nói chậm rãi:

- Thương thế của Trịnh đại hiệp thế nào rồi?

Phương Thiên Thành đáp::

- Đã thấy chuyển biến tốt, Trình huynh cầm vật gì trong tay vậy?

Trình Tử Vọng ấp úng:

- Rất kỳ quái.

Thạch Tuấn bước lại hỏi:

- Cái gì kỳ quái?

Trình Tử Vọng nói:

- Có rất nhiều người biết ba vị đến Gia Định này phải không?

Phương Thiên Thành nói:

- Lần xuất hành này bọn tại hạ không phô trương nhưng cũng không bảo mật, có ai đến tìm bọn tại hạ chăng?

Trình Tử Vọng gật đầu, nói:

- Đúng vậy, đây là danh thiếp, Phương nhị hiệp hãy xem đi.

Phương Thiên Thành vừa nhận thiếp vừa hỏi:

- Người đó có nói cụ thể là cần tìm ai không?

Trình Tử Vọng nói:

- Không, chỉ nói là muốn tìm Trung Châu tam hiệp.

Phương Thiên Thành mở thiếp ra xem thì thấy trên thiếp viết:

"Thần Châu Chưởng môn Ngôn Phụng Khanh kính bái."

Phương Thiên Thành chau mày tự hỏi:

- Chưởng môn nhân của Ngôn gia môn chăng?

Thạch Tuấn tiếp lời:

- Kỳ quái, xưa nay chúng ta và Ngôn gia chưa từng qua lại, tại sao người nay lại vượt thiên lý đến Gia Định tìm chúng ta?

Phương Thiên Thành nói:

- Bất luận dụng ý của người nầy thế nào thì chúng ta cũng không thể tiếp khách trong phòng người bệnh, phiền Trình trang chủ mời Ngôn chưởng môn vào đại sảnh ngồi chờ một lát, bọn tại hạ thay y phục xong sẽ ra nghênh tiếp.

Trình Tử Vọng nói:

- Việc này tại hạ tự biết ứng phó, nhị vị không cần lo lắng.

Nói đoạn lão định quay bước thì chợt nghe Trịnh Đại Cương nói:

- Không cần phải làm thế.

Phương Thiên Thành quay lại nói:

- Đại ca hãy yên tâm tịnh dưỡng, những việc nhỏ như thế này tiểu đệ lo liệu được mà.

Trịnh Đại Cương nói:

- Ta đã nghe tất cả những gì các vị huynh đệ vừa nói.

Phương Thiên Thành nói:

- Chúng ta và Ngôn gia ở Thần Châu xưa nay không thù không oán, có thể Ngôn chưởng môn du ngoạn Gia Định và nghe tin bọn ta ở đây nên muốn tìm đến đàm đạo chứ không có việc gì quan trọng đâu.

Trịnh Đại Cương lắc đầu, nói:

- Gần năm mươi năm qua, Ngôn gia môn đã truyền bảy đời chưởng môn nhưng thủy chung vẫn không phát dương quang đại môn phái như trước kia. Vị Ngôn Phụng Khanh này là chưởng môn nhân thứ tám và cũng là nhân vật kiệt xuất của Ngôn gia trong suốt năm mươi năm qua. Ngươi này niên kỷ con trẻ, năm nay không quá hai mươi lăm tuổi nhưng đã tinh thục võ công thần uy của Ngôn gia môn.

Phương Thiên Thành tiếp lời:

- Đại ca quen biết hắn chăng?

Trịnh Đại Cương nói:

- Không sai, ta đã giao du với bọn họ hai năm rồi nhưng vẫn chưa có cơ hội nói với nhị vị hiền đệ.

Thạch Tuấn cảm thấy kỳ quái nên thầm nghĩ:

- Xưa nay chuyện gì đại ca cũng không giấu bọn ta, tại sao lão không cho bọn ta biết chuyện này?

Thạch Tuấn rất muốn hỏi cho rõ những lời vừa tới của miệng thì kịp thời nén lại.

Trịnh Đại Cương nói:

- Phiền Trình trang chủ mời hắn vào đây nhé!

Trinh Tử Vọng khẽ gật đầu rồi quay người đi ngay.

Phương Thiên Thành khẽ nói:

- Thương thế của đại ca vẫn chưa hoàn toàn bình phục nên không tiện hao tổn tinh thần, do vậy khi tiếp kiến Ngôn chưởng môn cũng không nên đàm đạo quá nhiều.

Trịnh Đại Cương gật đầu, nói:

- Nhị vị hiền đệ cũng ở lại tiếp Ngôn Phụng Khanh với ta.

Lời vừa dứt thì Trình Tử Vọng đã đưa Ngôn Phụng Khanh vào và lớn tiếng nói:

- Ngôn chưởng môn đã đến.

Trịnh Đại Cương liền nói:

- Ngon huynh đệ, xin mời vào trong.

Cửa phòng xịch mở, một thanh niên mặc thanh bào chậm rãi bước vào.

Phương Thiên Thành và Thạch Tuấn quan sát người này chừng hai tư, hai lăm tuổi, tướng mạo anh tuấn, mày kiếm mắt sáng, thần khí oai nghi. Hắn bước lên trước và cung thủ, nói:

- Trịnh tiên sinh thọ thương bởi ám khí của Ngũ quỷ phải không?

Trịnh Đại Cương khẽ gật đầu, mỉm cười nói:

- Thương thế đã khá nhiều rồi, Ngôn huynh đệ không cần quan tâm.

Phương Thiên Thành cảm thấy kỳ quái nên thầm nghĩ:

- Trình Tử Vọng là ngươi rất trầm tĩnh nên không thể nói chuyện này với Ngôn Phụng Khanh, nhưng tại sao hắn lại biết?

Nghĩ đoạn lão không nhịn được nên hỏi:

- Làm thế nào Ngôn chưởng môn biết Trịnh đại ca của tại hạ thọ thương bởi ám khí của Ngũ quỷ?

Ngôn Phụng Khanh dịch mục quang nhìn qua Phương Thiên Thành và hỏi:

- Vị nay là...?

Trịnh Đại Cương liền giới thìệu:

- Là Phương Nhị đệ, còn kia là Thạch tam đệ.

Ngôn Phụng Khanh cung thủ nói:

- Ngưỡng mộ đại danh đã lâu! Hôm nay được gặp gỡ nhị vị đại hiệp thật là tam sinh hữu hạnh.

Phương Thiên Thành và Thạch Tuấn cung đáp lễ và nói:

- Không dám, Ngôn huynh đệ là tôn trưởng một phái, bọn tại hạ trèo cao quá rồi.

Ngôn Phụng Khanh mỉm cười, nói:

- Đao pháp của Trịnh tiên sinh tuyệt thế võ lâm, Ngũ quỷ quyết không phải là địch thủ do vậy bọn chúng chỉ có một cách đả thương Trịnh tiên sinh là dùng ám khí thôi.

Trịnh Đại Cương nói:

- Đã là bằng hữu chi giao thì không cần khách khí, Ngôn huynh đệ rất bận rộn công việc ở Thần Châu, cớ sao lại nhàn du đến Gia Định này?

Ngôn Phụng Khanh nói:

- Nửa năm trước tại hạ đã phái mười đệ tử tinh minh của bản phái truy tìm tung tích Trịnh tiên sinh, cùng mấy hành tung của Trung Châu tam hiệp không bảo mật nên việc truy tìm không khó khăn lắm, tuy nhiên hành tung của Trịnh tiên sinh quả nhiên là phiêu du vô định. Sáng hôm qua tại hạ vừa được bẩm báo liền khởi hành từ Thần Châu đến đây ngay, đồng thời tại hạ cũng nghe tin Ngũ quỷ tập hội, nhưng không ngờ việc bọn chúng tập hội tại Gia Định lại có liên quan đến Trung Châu tam hiệp! Ôi! Nếu sớm biết như vậy thì tại hạ có thể tăng cước trình để giúp các vị một tay.

Trịnh Đại Cương mỉm cười, nói:

- Ngôn gia môn đang trong thời kỳ khổ luyện võ công để phục hưng môn phái nên không tiện kết oán với giang hồ.

Ngôn Phụng Khanh nói:

- Tại hạ rất ít khi xuất đầu lộ diện trên giang hồ nên không nhiều người biết tại hạ, thiết nghĩ Kiếm Môn ngũ quỷ cũng không ngoài lệ.

Trịnh Đại Cương nói:

- Ngũ quỷ kiến văn quảng bác, quyền pháp của Thần Châu Ngôn gia e rằng khó qua mặt được bọn chúng, cũng may là Ngôn huynh đệ chưa ra tay trợ giúp.

Lão ngừng một lát rồi nói tiếp:

- Ngôn huynh đệ vượt thiên lý tìm đến đây tất có điều chi chỉ giáo?

Ngôn Phụng Khanh vội nói:

- Không dám nhận hai chữ chỉ giáo, nguyên tại hạ được các vị sư thúc, sư bá đưa lên làm chưởng môn Ngôn gia môn nên trong lòng vừa lo lắng vừa hưng phấn. Lo lắng là tại hạ con trẻ người non dạ, Ngôn gia môn lại suy vi đã mấy mươi năm, thử hỏi tại hạ có tài cán gì mà có thể trùng hưng uy phong môn phái? Hưng phấn là vì những người trong bản phái đã hoàn toàn tỉnh ngộ, bọn họ đều biết nếu cứ để Ngôn gia môn tiếp tục suy vong thì sợ rằng chẳng bao lâu nữa sẽ bị xóa sổ trên giang hồ, vì vậy, khi nhượng vị, tiền chưởng môn có ra một hạn kỳ là trong thời gian mười năm tại hạ phải chấn hưng được môn phái.

Trịnh Đại Cương gật đầu, nói:

- Ta nghĩ Ngôn huynh đệ có năng lực làm được chuyện này.

Ngôn Phụng Khanh gượng cười nói tiếp:

- Tại hạ gánh trọng trách trên vai, tuy trong lòng lo lắng nhưng cũng đành toàn tâm toàn lực thực hiện thôi, tại hạ tự đưa ra kế hoạch là trước tiên phải tìm ra nguyên nhân vì sao, Ngôn gia môn suy yếu sau đó mới dần dần tiểu trừ nguyên nhân và khắc phục hậu quả.

Trịnh Đại Cương liền hỏi:

- Đã tìm ra nguyên nhân chưa?

- Đã tìm ra rồi.

- Thế thì tốt, nguyên nhân là vì sao vậy?

- Nguyên nhân thứ nhất là toàn bộ tuyệt kỹ của Ngôn gia đã thất truyền.

- Toàn bộ đã thất truyền?

- Không sai, toàn bộ tuyệt kỹ của Ngôn gia môn đã thất truyền mà võ công thất truyền cũng không còn trong Ngôn gia môn.

Trịnh Đại Cương cảm thấy kỳ quái nên hỏi tiếp:

- Chuyện này thật khó hiểu đây, tuyệt kỹ của Ngôn gia môn đã thất truyền toàn bộ và cũng không còn trong Ngôn gia môn, thế hiện tại võ công đang ở đâu?

Ngôn Phụng Khanh nói:

- Chuyện kỳ quái cũng ở chỗ này, khi tại hạ chỉnh lý môn phái thì tìm trong số điển tịch võ công của bản phái không thấy tuyệt kỹ của Ngôn gia đâu cả.

Phương Thiên Thành tiếp lời:

- Ngôn huynh đệ đã không có bản gốc thì làm sao biết Ngôn gia môn có tuyệt kỹ thất truyền?

Ngôn Phụng Khanh chậm rãi nói:

- Tại hạ nghiên cứu kỹ võ công quyền chưởng của bản phái thì phát hiện mỗi khi đến chỗ biến hóa tinh kỳ là có sự khiếm khuyết.

Trịnh Đại Cương hỏi:

- Đó là vì sao?

Ngôn Phụng Khanh nói:

- Nguyên nhân chủ yếu là do suốt mấy mươi năm qua Ngôn gia môn liên tục suy vi, đương thời tại hạ cũng cảm thấy hoang mang vô cùng, nhưng qua ba tháng khổ tâm nghiên cứu và được sự giúp đỡ của hai vị trưởng bối thì cuối cùng cũng tìm ra nguyên nhân thực sự.

Trịnh Đại Cương, Phương Thiên Thành, Thạch Tuấn và cả Trình Tử Vọng đứng bên cạnh cũng buột miệng hỏi:

- Nguyên nhân thế nào?

Ngôn Phụng Khanh chậm rãi nói:

- Nguyên nhân là năm mươi năm trước, Ngôn gia môn có một vị Chưởng môn nhân ngao du giang hồ suốt ba năm mà chưa trở về, khi đó, Ngôn gia môn vẫn còn hùng phong nên chuyện Chưởng môn nhân biệt âm vô tín ba năm quả thực là một đại sự, do vậy một vị trưởng bối liền hạ lệnh cho hai mươi đệ tử cùng xuất môn truy tìm tung tích vị Chưởng môn đó.

Hắn ngừng một lát rồi nói tiếp:

- Hai mươi vị đệ tử kia xuất phát được hai ngày thì đột nhiên Chưởng môn nhân trở về....

Phương Thiên Thành liền hỏi:

- Chuyện này có quan hệ gì đến thanh danh của quý phái?

Ngôn Phụng Khanh nói:

- Sau khi trở về bản phái thì vị Chưởng môn đó lập tức thảo một phong thư rồi cũng vội vàng vào tịnh thất bế quan mà nằm. Mãi đến trưa hôm sau vẫn chưa chịu dậy, đương thời cũng có mấy vị Trưởng lão hoài nghi nhưng nghĩ không ra nguyên nhân nên không dám làm kinh động. Đợi đến tối vẫn không thấy động tĩnh gì, mấy vị Trưởng lão không thể kiên nhẫn được nữa nên phá cửa mà vào và phát hiện vị Chưởng môn đó đã chết rồi.

Phương Thiên Thành hỏi tiếp:

- Bị người ta ngầm sát hại chăng?

Ngon Phụng Khanh nói:

- Toàn bộ cửa chính cửa phụ đều không xê động và cũng không tìm ra dấu vết của sự đột nhập.

Phương Thiên Thành nói:

- Hay là khi quay về thì vị Chưởng môn đó đã mang trọng bệnh?

Ngôn Phụng Khanh nói:

- Không phải là trọng bệnh mà là trúng độc và bị nội thương.

Trịnh Đại Cương liền hỏi:

- Kẻ nào sát hại lão ta?

Ngôn Phụng Khanh nói:

- Cho đến bây giờ vẫn chưa tìm ra hung thủ là ai?

Trịnh Đại Cương hỏi tiếp:

- Lẽ nào trong di thư để lại không nói rõ điều gì?

Ngôn Phụng Khanh nói:

- Trong di thư chỉ vẽ một ngọn núi cao và một đầm nước, bên dưới viết ba chữ Độc Long đầm.

Trịnh Đại Cương lại hỏi:

- Như thế la có dụng ý gì?

Ngôn Phụng Khanh nói:

- Đương thời mọi người hoảng loạn nên cho rằng bức họa sơn thủy này là do vị Chưởng môn do thuận tay vẽ ra trong lúc thần trí mê loạn, không một ai dụng tâm nghiên cứu nên cất giữ cho đến ngày nay.

Trịnh Đại Cương nói:

- Vậy thì cần phải nghiên cứu kỹ bức họa đồ mới được.

Ngôn Phụng Khanh nói:

- Không sai, tại hạ trong lúc truy tìm cớ sự mới phát hiện ra chuyện này, sau khi nghiên cứu kỹ bức họa đồ thì cảm thấy ngụ ý thâm sâu chứ không phải tùy hứng vẽ chơi.

Phương Thiên Thành xen vào:

- Có khi nào Độc Long đầm là một địa danh?

Ngôn Phụng Khanh nói:

- Phương nhị hiệp nói không sai, đích thực là có địa danh Độc Long đầm, tại hạ đã tìm ra nơi này.

Phương Thiên Thành với hỏi:

- Độc Long đầm ở nơi nào?

Ngôn Phụng Khanh nói:

- Là một nơi thâm sâu trong dãy Thái Sơn, xưa nay không một bóng người lai vãng.

Trịnh Đại Cương nói:

- Ngôn huynh đệ có thể tìm ra một nơi thâm hiểm như vậy quả thực là không phải chuyện dễ.

Ngôn Phụng Khanh nói:

- Vì tìm Độc Long đầm mà tại hạ phải hành tẩu mất nửa năm, cuối cùng rồi cũng tìm được người biết về Độc Long đầm. Tại hạ theo chỉ dẫn tìm đến và xem xét kỹ cảnh vật xung quanh đầm thì thấy trong vòng mười dặm vuông quanh đầm không có một ngôi nhà. Sau đó tại hạ trở về Thần Châu suy nghĩ liên tục nhưng vẫn tìm không ra nguyên nhân.

Phương Thiên Thành hỏi:

- Chuyện này có quan hệ gì với võ công của quý phái?

Ngôn Phụng Khanh nói:

- Tại hạ truy tìm trong các thư tịch của Ngôn gia môn thì phát hiện có khả năng bí lục tuyệt kỹ của Ngôn gia môn do vị Chưởng môn đó mang đi trong ba năm thất tung, vì vậy tinh hoa võ công đều bị thất truyền hoàn toàn.

Trịnh Đại Cương nói:

- Việc này trọng dại, Ngôn huynh đệ có tìm ra manh mối gì không?

Ngôn Phụng Khanh nói:

- Đó chính là nỗi khổ tâm của tại hạ. Tại hạ điều tra bức họa đồ đó là của Chưởng môn nhân mười đời trước và cũng phát hiện ra rằng, sau khi vị Chưởng môn đó chết thì Ngôn gia môn bắt đầu suy vi.

Phương Thiên Thành nói:

- Dù bí lục về tinh hoa võ công của Ngôn gia môn bị vị Chưởng môn đó mang đi, nhưng lẽ nào đương thời trong Ngôn gia môn không còn vị trưởng bối cao niên nào?

Ngôn Phụng Khanh nói:

- Có bốn vị võ công cao cường nhất đều đi theo vị Chưởng môn đó, nhưng khi quay về thì chỉ còn lại vị Chưởng môn nhân. Sự sinh tử của bốn vị trưởng lão kia tựa như cát chìm đáy bể, không điều tra được chút manh mối nào.

Phương Thiên Thành nói:

- Chuyện này đích thực là quái lạ, ngoài bốn vị trưởng lão kia lẽ nào không còn ai khác?

Ngôn Phụng Khanh nói:

- Càng kỳ quái hơn là sau khi lo xong tang sự cho vị Chưởng môn đó thì mấy vị Trưởng lão còn lại cũng lần lượt sinh bệnh mà khứ thế. Theo thư tịch lưu lại thì những vị tiền nhân đương thời cho rằng: Đó là trời muốn diệt Ngôn gia môn nên mới khiến mấy vị Trưởng lão bình nhật rất tráng kiện phải lần lượt quy tiên trong vòng ba ngày. Thư tịch cũng nói rằng chứng bệnh rất quái lạ, bệnh nhân bất động toàn thân, miệng cũng không thể nói, do vậy lúc lâm chung mấy vị Trưởng lão chẳng để lại một câu di ngôn hoặc một lời dặn dò gì.

Trịnh Đại Cương hỏi:

- Ngon huynh đệ nghĩ thế nào về chuyện này?

Ngôn Phụng Khanh nói:

- Theo tại hạ nghĩ đây là một cuộc mưu sát có kế hoạch tinh mật, mục đích là muốn cho Ngôn gia môn tự động xóa tên trong võ lâm. Có khả năng âm mưu này được tiến hành trước khi vị Chưởng môn đó rời Thần Châu.

Phương Thiên Thành hỏi:

- Ý của Ngôn huynh đệ muốn nói là ngươi trong quý môn đều bị đối phương khống chế?

Ngôn Phụng Khanh nói:

- Không sai!

Trịnh Đại Cương hỏi:

- Nhân vật nào khả nghi nhất, Ngôn huynh đệ nghĩ ra chưa?

Ngôn Phụng Khanh lắc đầu, nói:

- Tại hạ vẫn chưa nghĩ ra.

Phương Thiên Thành nói:

- Ngôn huynh đệ có thể cho tại hạ xem qua bức họa đồ đó quý Chưởng môn lưu lại không?

Ngôn Phụng Khanh do dự một lát rồi nói:

- Được, mời Phương nhị hiệp quá mục.

Vừa nói hắn họa đồ và đưa cho Phương Thiên Thành.

Sau khi mở ra xem thì Phương Thiên Thành thấy nội dung trong họa đồ dường như Ngôn Phụng Khanh nói, chỉ có điều truyền qua lâu đời nên trong có vẻ mơ hồ, tuy nhiên bút tích vẫn có thể nhận biết được.

Trịnh Đại Cương cũng ghe mắt xem qua rồi khẽ nói:

- Rõ ràng đây là một bức họa đồ, hình như bên trong chẳng có gì bí mật.

Ngôn Phụng Khanh nói:

- Tại hạ cũng nghĩ như thế, theo tài liệu ghi chép qua các đời Chưởng môn của Ngôn gia môn thì vị Chưởng môn mười đời trước tuy có nhiều thời gian nhàn hạ nhưng không thiên về thư hoạ, như vậy làm sao vẽ được bức họa đồ nầy? Nếu ý tứ của bức họa đó chỉ muốn nói cảnh thâm sơn bao bọc một đầm nước thì trong thiên hạ có thể tìm ra hàng trăm cảnh tương đồng. Có lẽ vì vậy mà vị Chưởng môn đó mới viết ba chữ Độc Long đầm chăng? Nhưng tại hạ đã tìm ra Độc Long đầm, song chẳng có một ngôi nhà, hoặc một bóng người, lẽ nào còn có một Độc Long đầm khác chăng?

Phương Thiên Thành chậm rãi gấp bức họa đồ trả lại Ngôn Phụng Khanh rồi nói:

- Có thể còn có ba hoặc năm Độc Long đầm nhưng hình thái không thể giống như họa đồ do quý Chưởng môn lưu lại, Ngôn huynh đệ đã tìm ra Độc Long đầm và cảnh vật xung quanh tương hợp với họa đồ thì tất nhiên là không thể sai rồi.

Ngôn Phụng Khanh nói:

- Nhưng tại hạ không hiểu là vị Chưởng môn đó lưu lại bức họa đó với dụng ý gì?

Hắn ngừng một lát rồi nói tiếp:

- Sự việc có quan hệ đến sinh tử tồn vong của Ngôn gia môn nên tại hạ không muốn tiết lộ ra ngoài, thậm chí cũng không muốn làm kinh động người trong bản phái, thực ra thì Ngôn gia môn cũng vì không còn nhân tài khả dụng, do vậy mà suốt năm mươi năm qua chỉ có lùi chứ không tiến. Sau nhiều lần suy nghĩ, tại hạ cảm thấy chỉ còn cách tìm Trịnh tiên sinh giúp đỡ thôi, không ngờ tại hạ đến chậm một bước, Trịnh tiên sinh đã thọ thương dưới tay của Ngũ quỷ rồi.

Trịnh Đại Cương nói:

- Tại hạ thọ thương không nặng lắm, nên không cần phải lo, nhưng..

Ngôn Phụng Khanh liền hỏi:

- Nhưng thế nào, không lẽ có ai đó hẹn ước với mấy vị rồi chăng?

Trịnh Đại Cương khẽ gật đầu, nói:

- Đúng vậy, ước hẹn này đã định từ một năm trước, quả thực là không thể nào thoái thác.

Lão nhìn qua Phương Thiên Thành rồi nói tiếp:

- Nhị đệ, chúng ta còn mấy ngày nữa để phó ước?

Phương Thiên Thành nói:

- Hạn kỳ là mười lăm tháng chín, tình theo lộ trình, nếu đi nhanh thì cũng mất tám đến chín ngày, do vậy chúng ta cần phải lên đường càng sớm càng tốt, Trịnh Đại Cương nhìn qua Ngôn Phụng Khanh rồi chậm rãi nói:

- Ngôn huynh đệ, xem ra tại hạ không thể giúp được gì rồi.

Ngôn Phụng Khanh nói:

- Ba vị đã có việc thì tất nhiên phải làm việc của mình trước rồi.

Ngừng một lát hắn nói tiếp:

- Tại hạ có một câu nhưng không biết là có nên hỏi hay không?

Trịnh Đại Cương nói:

- Có chuyện gì Ngôn huynh đệ cứ nói rõ ra là được.

Ngôn Phụng Khanh hỏi:

- Xin hỏi ba vị ước hội với nhân vật nào vậy?

Trịnh Đại Cương gượng cười, nói:

- Với một tên ma đầu khá nổi danh trong võ lâm, lần ước hẹn này sinh tử khó lường nhưng tại hạ và hai vị huynh đệ đã chuẩn bị sẵn sàng nên chẳng còn bận tâm đến vấn đề đó.

Ngôn Phụng Khanh cảm thấy kỳ quái nên nói:

- Tại hạ không đến kịp trong trường ác đấu giữa ba vị và Ngũ quỷ nên lần nầy hy vọng cho tại hạ giúp ba vị một tay.

Trịnh Đại Cương lắc đầu, mỉm cười, nói:

- Tại hạ xin tâm lãnh hảo ý của Ngôn huynh đệ, lần nầy bọn tại hạ ước hội với cường địch, hung đa cát thiểu, Ngôn huynh đệ lại đang gánh trọng trách của Ngôn gia môn nên không thể mạo hiểm theo bọn tại hạ!

Ngừng một lát lão nói tiếp:

- Có thể ngày mai thương thế của tại hạ sẽ chuyển biến tốt hơn chút nữa, chúng ta sẽ nghiên cứu kỹ thâm ý trong họa đồ, không chừng bọn tại hạ sẽ đề xuất cho Ngôn huynh đệ một vài manh mối cũng nên.

Ngôn Phụng Khanh khẽ thở dài rồi nói:

- Đã mười năm trôi qua, song núi còn thay đổi huống hồ là con người, nhưng tại hạ cảm thấy kỳ quái là mấy môn võ công đặc biệt của Ngôn gia môn thủy chung vẫn chưa xuất hiện trên giang hồ.

Phương Thiên Thành nói:

- Do vậy mà Ngôn huynh đệ suy đoán có thể bí lục võ công của Ngôn gia đang cất giấu ở Độc Long đầm?

Ngon Phụng Khanh nói:

- Thoạt tiên tại hạ có nghĩ như vậy, nhưng về sau thì cảm thấy cách suy đoán nay quá đơn giản.

Phương Thiên Thành nói:

- Đại ca hãy bế mục tịnh dưỡng một lát, tiểu đệ và Ngôn huynh đệ sẽ ra ngoài đại sảnh đàm đạo. Thời gian của chúng ta không nhiều nên không thể xuất lực giúp Ngôn huynh đệ tìm võ công đã thất lạc của Ngôn gia môn. Tuy nhiên chúng ta cũng nên tận lực giúp Ngôn huynh đệ giải quyết một vài khó khăn.

Trịnh Đại Cương nói:

- Được, các vị huynh đệ cứ ra ngoài đàm đạo!

Nói đoạn lão chậm rãi nằm xuống rồi nhắm hai mắt lại.

Phương Thiên Thành chậm rãi đứng lên rồi bước ra ngoài đại sảnh.

Ngôn Phụng Khanh, Trình Tử Vọng và Thạch Tuấn cũng lặng lẽ cất bước theo sau.

Khi ra đến đại sảnh thì Phương Thiên Thành khẽ nói:

- Nếu Trình trang chủ có việc gì thì cứ tự nhiên, tại hạ và Tam đệ có thể tiếp Ngôn chưởng môn được rồi.

Trình Tử Vọng gật đầu, nói:

- Được, chư vị cứ đàm đạo, tại hạ ra ngoài xem tình hình một lát rồi trở vào ngay.

Nói đoạn lão cáo biệt mọi người rồi xoay người cất bước.

Ngôn Phụng Khanh nhìn theo bóng Trình Tử Vọng dần khuất rồi nói:

- Trình trang chủ nay là nhân vật thế nào?

Phương Thiên Thành nói:

- Tại hạ cũng không được rõ lắm.

Ngôn Phụng Khanh nói tiếp:

- Tại hạ hy vọng là chuyện riêng của Ngôn gia môn không bị truyền ra ngoài giang hồ.

Phương Thiên Thành nói:

- Tính tình của Trình trang chủ rất thận trọng, tại hạ nghĩ lão ta không dễ dàng tiết lộ những chuyện đại sự như thế này đâu.

- Hy vọng là như vậy!

- Ngôn huynh đệ không cần lo lắng chuyện này... Hình như Ngôn huynh đệ đã tìm ra một vài manh mối trong chuyện của quý phái? Nếu tại hạ phán đoán không sai thì Ngôn huynh đệ vẫn chưa nói hết những gì mình biết được?

- Đây là chuyên riêng của Ngôn gia môn, vốn dĩ không nên để người ngoài lo lắng, chỉ có điều tại hạ và Trịnh tiên sinh vừa gặp đã như cố cựu, tâm đầu ý hợp, vì thế tại hạ muốn muốn nhờ tài trí và võ công của ba vị để giúp sức. Nhưng hiện tại ba vị có việc quan trọng, Trịnh tiên sinh lại thọ thương nên tại hạ không dám thố lộ.

Phương Thiên Thành trầm ngâm một lát rồi nói:

- Bọn tại hạ còn thời gian ba ngày nữa, nhưng chuyện của Ngôn chưởng môn sợ rằng không thể giải quyết trong ngày một ngày hai...

Ngôn Phụng Khanh tiếp lời:

- Chuyện của các vị rất khẩn trương còn chuyện của tại hạ đã qua mấy mươi năm rồi dù có chậm trễ một hay nửa năm nữa cũng không sao. Nhưng với tình qua lại của tại hạ và Trịnh tiên sinh, mong rằng có thể giúp ba vị một tay...

Phương Thiên Thành lắc đầu, nói:

- Ngôn huynh đệ đã kết giao với Trịnh Đại ca nên tại hạ cũng không thể xem Ngôn huynh đệ là ngoại nhân, nếu có gì muốn nói thì xin Ngôn huynh đệ cứ nói thẳng.

Ngon Phụng Khanh nói:

- Tuy tuyệt kỹ của Ngôn gia đã thất truyền nhưng tại hạ qua nhiều năm khổ luyện cũng đạt được chút thành tựu, chỉ cần chư vị bảo trì được thế quân bình thì khi tại hạ tham gia sẽ tăng thêm mấy phần thắng.

Phương Thiên Thành lại lắc đầu, nói:

- Hơn mười năm qua Trung Châu tam hiệp hành tẩu giang hồ và trải qua vô số sóng gió nhưng đều có thể hóa hiểm thành an, cố nhiên là phải dựa vào võ công và cơ trí. Nhưng lần ước hội này quả thật là không thể lường hết được hậu quả.

Ngôn Phụng Khanh nói:

- Chư vị định ước lần này với thời gian tương đối dài, nếu không nắm chắc phần thắng thì tại sao không chuẩn bị trước?

Phương Thiên Thành mỉm cười, nói:

- Cái gọi là chuẩn bị của Ngôn huynh đệ, phải chăng là ám chỉ việc mời cao nhân trợ giúp?

Ngôn Phụng Khanh nói:

- Chuyện mời cao nhân trợ giúp tất nhiên là phi chánh đạo, nhưng chí ít là các vị cũng có kế hoạch chứ?

Phương Thiên Thành nói:

- Tại hạ vốn muốn nói đến chuyện của Ngôn huynh đệ để đề xuất một ngụ ý, không ngờ lại nói qua chuyện của bọn tại hạ.

Ngôn Phụng Khnah nói:

- Nhân vô viễn lự, tất hữu cận ưu (người không nghĩ xa, tất có lo gần), chuyện của các vị quan trọng hơn chuyện của tại hạ nên tất nhiên phải nói chuyện của các vị trước.

Phương Thiên Thành nói:

- Bọn tại hạ không hề nói chuyện này với bất kỳ ai, bởi lẽ rất ít người có thể giúp và cũng rất ít người muốn giúp, hôm nay nói với Ngôn huynh đệ thì về sau, nếu Trung Châu tam hiệp tuyệt tích giang hồ thì cũng có người biết bọn tại hạ đã đi đâu.

Ngôn Phụng Khành sững người, nói:

- Chuyện nghiêm trọng như thế sao?

Phương Thiên Thành nghiêm túc nói:

- Không sai, nếu may mắn thì trong ba người bọn tại hạ sẽ còn lại một người tàn phế.

Ngôn Phụng Khanh càng kinh ngạc, hắn vội hỏi:

- Đối phương là nhân vật nào mà có thể khiến đại danh đỉnh đỉnh như Trung Châu tam hiệp phải bi quan đến thế?

Phương Thiên Thành cười ha hả rồi nói:

- Ngôn huynh đệ biết Điền Nhất Đao không?

Ngôn Phụng Khanh hỏi lại:

- Phải chăng là nhân vật mà giang hồ thương gọi là Ma Đao Điền Nguyên?

- Không sai, Ngôn huynh đệ nghe các vị Trưởng lão của quý phái nói qua phải không?

- Gần hai năm nay tại hạ thường để ý đến tình thế trên giang hồ nên có biết một số cao thủ trong Hắc Bạch lưỡng đạo. Nhưng theo tại hạ biết thì gần mười năm qua nhân vật nầy chưa từng xuất hiện trên giang hồ.

- Đúng vậy, tuy hắn không lộ diện nhưng chẳng phải là thoái ẩn giang hồ, do đó việc hành tẩu của hắn rất bí mật.

- Chuyện này thì tại hạ không rõ rồi.

Phương Thiên Thành trầm ngâm một lát rồi nói:

- Từ khi Kiếm Thần Trần đại hiệp tảo thanh giang hồ bức Ngũ Ma chủ lập thệ thì một ngày Trần đại hiệp còn tại thế là Ma Đao Điền Nguyên không dám xuất hiện, có thể nói hắn là nhân vật số một số hai trong võ lâm, nhưng so với năm vị Ma chủ thì rõ ràng vẫn còn kém xa. Do vậy, năm vị Ma chủ đã phục tùng dưới Kiếm Thần của Trần đại hiệp thì đương nhiên Ma Đao Điền Nguyên không dám tác oai tác quái trên giang hồ.

Ngôn Phụng Khanh nói:

- Tại hạ cũng từng nghe chút ít về sự tích Kiêm Thần Trần đại hiệp, những điều khiến tại hạ cảm thấy kỳ quái là Trần đại hiệp đã có thể chế phục năm vị Ma chủ mà tại sao không muốn tiêu trừ bọn chúng, nhổ cỏ tận gốc để trừ hậu họa?

Phương Thiên Thành nói:

- Có lẽ đây là bí ẩn lớn nhất trong võ lâm, ngươi bình thường tự nhiên không thể hiểu nói, nhưng bên trong nhất định phải có nguyên nhân đặc biệt. Ngoài Kiếm Thần Trần đại hiệp và Ngũ đại Ma chủ thì e rằng không có ai biết được nguyên nhân nầy.

Ngôn Phụng Khanh nói:

- Ma Đao Điền Nguyên và Ngũ đại Ma chủ không thể đánh đồng mà luận, lẽ nào trong võ lâm chẳng còn ai có thể chế phục hắn?

Phương Thiên Thành nói:

- Nhập Phàm đại sư của Thiếu Lâm, Bách Phất đạo trưởng của Võ Đang đều có thể chế phục Ma Đao Điền Nguyên...

Crypto.com Exchange

Hồi (1-43)


<