Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Thất tuyệt ma kiếm - Hồi 170

Thất tuyệt ma kiếm
Trọn bộ 180 hồi
Hồi 170: Thuỷ Hoả Tương Tế Tàn Độc Kinh Người
5.00
(2 lượt)


Hồi (1-180)

Du Tiểu Quyên nói ngay:

- Ta nghĩ rằng muội muội có giết Lý Hàn Thu cũng chẳng ích gì, sao không tha y quách đi cho rồi.

Quân Trung Phụng sửng suốt hỏi:

- Tha y ư! Giang Nam Song Hiệp hạ sát song thân y, sao y không tha chúng! Vã lại tỷ tỷ vẫn không khuyên y điều đó mà?

Du Tiểu Quyên đáp:

- Đây là chỉ yêu cầu muội muội nễ mặt ta, chớ ta không có ý bức bách gì muội muội cả.

Quân Trung Phụng nói:

- Thế là tỷ tỷ đã để quyền quyết định cho tiểu muội và tiểu muội đã quyết định rồi.

Du Tiểu Quyên hỏi:

- Muội muội quyết định thế nào?

Quân Trung Phụng đáp:

- Điều đó tỷ tỷ lại còn phải hỏi. Tiểu muội phải giết y để trả mối thù chẳng đội trời chung.

Du Tiểu Quyên cười mát nói:

- Ta vì chút hảo tâm mà khuyên muội muội buông tha Lý Hàn Thu, muội muội không chịu nghe lời thì ta cũng không nói nữa.

Nàng nói xong đưa mắt nhìn bên địch chớ không nhìn Quân Trung Phụng lần nào nửa.

Quân Trung Phụng chú ý nhìn ra thì thấy Lý Hàn Thu cầm ngang thanh kiếm đứng ở phía trước mấy người chừng hơn trượng, và đang chú ý nhìn cử động trong Phương trạch, cô nghĩ thầm trong bụng:

- Xem chừng Du cô nương và Tần Nhi đối với ta có một ấn tượng rất tốt đẹp. Ta mà kiên quyết giết y tất gây ra mối oán hận cho hai cô. Nguyên một Tần Nhi vô công đã chẳng kém gì ta, còn Du Tiểu Quyên bản lãnh cao thâm hơn ta rất nhiều. Khi bọn họ đã trở mặt thì ta địch nỗi họ thế nào được.

Cô xoay chuyễn ý nghĩ bất giác trong lòng nảy ra nhiều mối lo ngại.

Đột nhiên thấy Lý Hàn Thu đến trước cửa lớn trong Phương trạch Chàng cất giọng lên gọi:

- Hàn Đào! Phương Tú đã bị bắt rồi. Còn lão cũng bị hãm vào bước đường cùng. Bọn tuỳ tùng của lão đều là những người vô tội mà để chúng bị chết oan thì được lợi ích gì. Ta còn có việc khác không chờ lão được. Nếu lão mà ra mặt chiến đấu thì ta để lão cùng Phương Tú liên thủ hiệp lực quyết một trận sống mái. Bên này ta chỉ một mình...

Trong nội trạch có thanh âm ngắt lời:

- Có thật thế không?

Lý Hàn Thu đáp:

- Nhất định là thật.

Trong nhà lại có tiếng hỏi vọng ra:

- Nếu còn người khác không theo đúng lời ước của các hạ thì sao?

Lý Hàn Thu đáp:

- Các hạ cứ yên tâm. Tại hạ đã nói sao thì phải giữ lấy lời hứa của mình. Trừ trường hợp tại hạ chết rồi mới có biến diễn khác.

Bỗng nghe một tràng cười ha hả nỗi lên ngắt lời Lý Hàn Thu, một hàng đại hán mặc áo hồng bào từ trong nội trạch thủng thỉnh bước ra.

Lý Hàn Thu chú ý nhìn thấy bọn đại hán áo đỏ này tay mặt cầm đao, tay trái cầm một cái ống tròn sắc vàng dài chừng hai thước , đội người này có tám đại hán.

Tần Nhi kinh hải la lên:

- Lý tướng công! Lùi lại cho mau!

Lý Hàn Thu quay lại ngó Tần Nhi hỏi:

- Chuyện gì vậy?

Tần Nhi đáp:

- Những người đó là Thuỷ hoả kim đồng.

Lý Hàn Thu ngó những ống vàng đã có ý hoài nghi. Chàng nghe Tẩn Nhi la, lập tức nhãy lùi lại tám thước.

Bọn đại hán áo đỏ không rượt theo Lý Hàn Thu. Chúng bày hàng chữ nhất sóng vai mà đứng.

- Thuỷ hoả tương tế!

Du Tiểu Quyên khẻ hỏi:

- Tại sao những ống đó lại kêu bằng Thuỷ hoả kim đồng?

Tần Nhi đáp:

- Đó là một thứ ám khí tuyệt độc do Hàn công tử chế ra. Những ống nầy vừa phun lửa độc vừa phun thuốc độc. Người nào bị dính một giọt vào da lập tức da thịt bắt đầu rửa nát.

Du Tiểu Quyên sững sốt hỏi lại:

- Nước độc và lửa độc đó phun ra xa được bao nhiêu trượng?

Tần Nhi đáp:

- Tiểu muội không biết. Chỉ được nghe Hàn công tử nói những ống đó nước và lửa phối hợp với nhau chuyên để đối phó cùng những nhân vật võ công cao cường. Còn lửa độc nước độc phun xa gần thế nào y không nói tới.

Du Tiểu Quyên nói:

- Nước lửa mà phối hợp với nhau chuyên để tấn công thì tất mối hại càng ghê gớm. Trước khi chúng ta chưa hiểu uy lực của nó thế nào thì khó mà nghĩ ra được cách phá giải.

Bỗng thấy hàng đại hán áo đỏ đột nhiên tiến về phía trước. Tay chúng đưa chiếc ống vàng lên.

Du Tiểu Quyên hô:

- Lùi lại. Kiếm một nơi nào có thể yểm hộ được để thử coi sức mạnh cùa nước độc, lửa độc lợi hại đến đâu rồi tính.

Nói đoạn nàng cúi xuống lượm lấy một thanh đao lớn cầm tay.

Lý Hàn Thu lùi lại tám thước rồi tay trái nắm lấy một xảc chết tay mặt cầm kiếm đứng lại. Hiển nhiên chàng chuẫn bị dùng xác chết kia để yểm hộ thân thể và đồng thời sẽ ra tay phản kích.

Lúc này Du Tiểu Quyên, Quân Trung Phụng, Tần Nhi đều đã lùi lại đến bốn, năm trượng. Chỉ có Lý Hàn Thu là vẫn đứng nguyên chỗ không nhúc nhích.

Tần Nhi khẻ hỏi:

- Quyên tỷ! Kêu y quay về đi!

Du Tiểu Quyên ngoảnh đầu nhìn ra thấy bọn đại hán tiến gần về phía Lý Hàn Thu chỉ còn cách chừng năm thước. Nàng lắc đầu nói:

- Bây giờ không thể kêu y được nữa. Nay mà hô hoán càng khiến cho y phân tán tâm thần.

Tần Nhi nói:

- Vậy tiểu muội phải ra giúp y một tay.

Nàng bảo xong không chờ Du Tiểu Quyên trả lời đã vọt người ra.

Nhưng Du Tiểu Quyên động tác còn mau lẹ hơn. Nàng lao đến trước Tần Nhi một bước, giơ tay trái ngăn cản và nói:

- Đừng có vọng động! Chúng ta cũng đùng ám khí giúp hắn.

Quân Trung Phụng quay lại nhìn Tần Nhi hỏi:

- Tần cô nương đối với sự yên nguy của Lý Hàn Thu càng lúc càng quan tâm hơn.

Tần Nhi nở nụ cười thê lương đáp:

- Đáng tiếc! Bọn tiểu muội chẳng thể nào thuyết phục được Quân tỷ tỷ buông tha y.

Quân Trung Phụng nói:

- Hởi ơi! Nếu cô nương ở vào địa vị của tiểu muội thì sẽ biết nỗi thống khổ về vụ nầy đến thế nào!

Hai người đang nói chuyện thì tình thế trong trường đã biến chuyển.

Trong bọn tám tên đại hán áo đỏ, đột nhiên một tên vung ống đồng.

Một luồng khói lửa xanh lè phun ra rất mau.

May mà Lý Hàn Thu đã chuẫn bị sẳn sàng. Chàng đưa xác chết giơ trước mình để đón lấy.

Làn khói lửa này không những có luồng lực đạo rất mạnh mà cháy cũng mãnh liệt phi thường.

Lý Hàn Thu giơ xác chết lên che mình thì lập tức xác chết bị lửa đốt cháy. Chỉ trong nháy mắt phần lớn đã dính lửa.

Lý Hàn Thu coi biến diễn nầy ở biết môn thuỷ hoả tương tế quả là một thứ ám khí tuyệt độc. Nhưng bọn đại hán áo hồng đã biến thành thế bao vây quanh người chàng, khó mà tránh khỏi uy lực của môn thuỷ hoả tương tế.

Xác chết còn cầm trong tay mỗi lúc một cháy lớn dần dần đến cả sau lưng. Nếu Lý Hàn Thu không buông xác chết ra thì tay cháng sẽ bị lửa lém tới.

May mà mới có một đại hán phóng độc hoả ra, nếu bảy người đồng thời bắn tới thì Lý Hàn Thu tất bị thương rồi.

Du Tiểu Quyên Iớn tiếng hô:

- Phải xông ra cho mau!

Thanh đơn đao trong tay Du Tiểu Quyên để bằng bản phóng ra phía trước rít lên veo véo.

Tay trái chàng rung động một cái. Xác chết trong tay đã bị lửa cháy liệng mạnh ra. Đồng thời chàng múa tít trường kiếm bảo vệ thân thể rồi xoay mình một cái đã lạng ra xa hơn trượng.

Bỗng nghe đánh binh một tiếng! Thanh đơn đao của Du Tiểu Quyên đã phóng trúng vào tay đại hán tay cầm ống phun lửa. Chiếc ống này bị chấn động đột nhiên phun ra mười mấy tia nước. Nước phun đi rất xa đến gần hai trượng.

Ống vàng bị chấn động phun nước độc ra mà gã cầm ống lại không nắm chắc. Khi gã cảnh giác bịt ống lại thấy hai đồng bạn đã bị thương rồi.

Một tên bị nước độc làm cho da thịt nữa mặt bên trái rửa nát. Còn một tên bị nước độc phun trúng vai bên tả làm cho rách áo để hở da thịt.

Người bị thương vì thứ nước này còn khổ sở hơn bị thương về đao kiếm.

Lý Hàn Thu động tâm bụng bảo dạ:

- Chắc bọn người này đã bị dược vật kiềm chế tâm thần, nên chúng bị thương mà không biết đau.

Du Tiểu Quyên thấy tình trạng này nói nhỏ bảo Tần Nhi:

- Hàn công tử đặt ra thứ ám khí thuỷ hoả tương tế này quả là ác độc. Nhưng đáng tiếc là Phương Tủ và Hàn Đào không dám giao ám khí đó cho bọn người còn sáng suốt, vì thế mà uy lực của ám khí không phát huy được đến tột độ. Nhất cử nhất động bọn nầy đều phải nghe mệnh lệnh chỉ huy của kẻ trong bóng tối.

Tần Nhi hỏi:

- Tỷ tỷ đã trông thấy kẻ cầm đầu tám đại hán này chưa?

Du Tiểu Quyên lắc dầu đáp:

- Kẻ cầm đầu không ở trong bọn tám người này. Đại khái là Hàn Đào, Phương Tú không dám đem thứ ám khí tuyệt độc đó giao cho người khác chỉ huy. Hởi ơi! Nếu trong tám đại hán mà có người chỉ huy thì Lý Hàn Thu đã bị thương rồi.

Tần Nhi hỏi:

- Theo sự tính toán của tỷ tỷ thì dường như bọn này do Hàn Đào trực tiếp chỉ huy phải không?

Du Tiểu Quyên đáp:

- Đúng thế!

Tần Nhi nói:

- Vậy mà Hàn Đào lại không ở trong bọn này ư!

Du Tiểu Quyên đáp:

- Lão ẩn ở trong viện trạch không dám chường mặt ra, tám đại hán này chẳng khác người cưỡi ngựa đui ra trận không phát hết được uy lực.

Tần Nhi hỏi:

- Tỷ tỷ nói vậy thì ra đã tìm được cách phá giải môn thuỷ hoả tương tế rồi hay sao?

Du Tiểu Quyên nói:

- Nhưng phải có muội muội giúp đở mới được.

Tần Nhi nói:

- Tiểu muội mà làm được đến đâu xin hết sức đến đó.

Du Tiểu Quyên nói:

- Phần lớn thần trí của những người này đã mất nhưng vẫn còn bản năng con người. Vậy chúng ta phải tìm một nơi ẩn xá liên tiếp yểm hộ khiến cho ám khí trong tay chúng giảm bớt phần uy lực rồi mới hạ thủ đối phương.

Tần Nhi hỏi:

- Tiểu muội cùng đi với tỷ tỷ hay sao?

Du Tiểu Quyên đáp:

- Hiền muội đi thông tri cho Lý Hàn Thu, bảo y giữ trước cửa nội viện đừng để Hàn Đào ở trong đó nhìn rõ tình thế bên ngoài.

Tần Nhi hỏi:

- Còn gì nữa không?

Du Tiểu Quyên đáp:

- Hiền muội lại nói cho Lôi Phi biết, phải đem Phương Tú vào phòng. Hay hơn nữa là dùng tấm khăn sa bịt mắt hắn lại, đừng để lão nhìn thấy gì hết.

Nàng ngừng lại một chút rồi tiếp:

- Bọn đại hán này một khi không còn ai đứng trong bóng tối chỉ huy, chúng đành tự trông vào bản năng cá nhân để hành động, mà trí sáng của chúng hiện giờ rất thấp kém, chẳng khác gì bầy con nít, khó lòng tránh khỏi bị ta nhử mồi.

Tần Nhi hỏi:

- Tỷ tỷ đi một mình há chẳng là quá mạo hiểm ư? Tiểu muội đi thông tin cho Lý Hàn Thu và Lôi Phi rồi trở lại giúp tỷ tỷ nên chăng?

Du Tiểu Quyên đáp:

- Bất tất phải thế! Hiền muội đến giúp Lý Hàn Thu cần hơn. Hàn Đào phát giác ngoài này có biến, chắc hẳn đem toàn lực để xông ra, vậy Lý Hàn Thu cần trợ lực hơn ta.

Tần Nhi nói:

- Tiểu muội xin tuân mệnh.

Dứt lời nàng chạy về phía Lý Hàn Thu Lúc này mấy đại hán áo đỏ đang di động muốn bày thành một trận thế.

Tần Nhi chạy đến bên Lý Hàn Thu chuyễn lời của Du Tiểu Quyên cho chàng nghe.

Lý Hàn Thu gật đầu đi vòng đến cửa nội điện.

Tần Nhi lại trở gót chạy về phía Lôi Phi.

Du Tiểu Quyên đảo mắt nhìn quanh một lượt rồi cúi xuống nhặt một thanh đơn đao. Nàng ngấm ngầm vận nội lực liệng đơn đao ra.

Thanh đơn đao vọt ra như điện chớp phóng trúng vào một dại hán áo đỏ.

Quả như lời Du Tiểu Quyên đã tiên liệu. Sau khi Hàn Đào bị bít trong nội trạch. Phương Tú bị bịt mắt, bọn áo đỏ không còn người ngấm ngầm chỉ huy mà trong người chúng lại bị thuốc độc kiềm chế. Bọn chúng đành trông vào bản năng của mình để ứng phó với mọi điều.

Du Tiểu Quyên phóng đơn đao đả thương được một đại hán áo đỏ xong, bọn chúng liền chú ý đến nàng, chạy xông lại.

Hành động mau lẹ của chúng đã ra ngoài sự tiên liệu của Du Tiểu Quyên. Nàng bước thật lẹ tránh sang một bên rồi lùi lại.

Tám gã áo đỏ sau khi đã nhận định được Du Tiểu Quyên, dường như chúng không nhìn gì đến ai nữa, cứ ngó nàng rượt theo.

Du Tiểu Quyên đã có kế hoạch đối phó với bọn chúng từ trước, nàng lạng người đi tránh vào đến bên góc nhà, thủ thế chờ đợi.

Bọn áo đỏ rượt theo, lúc chuyền qua nóc nhà Du Tiểu Quyên vọt ra chém một kiếm.

Đại hán đi đầu trúng kiếm ngã quỵ ra. Nàng bồi thêm nhát nữa chặt gã đứt làm hai đoạn.

Du Tiểu Quyên mới ra một chiêu đã thắng lợi. Nàng liền đề tụ chân khí, vọt mình lên nóc nhà.

Nhưng bọn đại hán áo đỏ tựa hồ như trí năng không quá kém như Du Tiểu Quyên tưởng tượng. Lúc nàng xoay mình nhảy lên nóc nhà thì một tên đại hán đã vung ống kim đồng cho vọt ra một luồng khói lửa xanh lè.

Luồng khói lửa đánh trúng vào tường vách rồi lập tức dính vào đó và cháy lên bùng bùng.

May mà luồng khói lửa còn cách Du Tiểu Quyên chỉ có mấy tấc, nên nàng thoát nạn.

Du Tiểu Quyên lên nóc nhà rồi lại xoay mình nhãy xuống đất ẩn vào một góc khác.

Nàng theo phương pháp này mới trong khoảnh khắc đã giết được bốn đại hán áo đỏ.

Hiện thời Du Tiểu Quyên đang ẩn ở phía sau cửa phòng, chuẩn bị nhãy xuống thì tình trạng đột nhiên biến đỗi.

Hai đại hán áo đỏ bỗng phá cửa sổ nhãy vào, tay chúng giơ ống kim đồng lên nhằm trúng vào người Du Tiểu Quyên.

Một trong ba tên lạnh lùng quát:

- Buông bảo kiếm xuống!

Thanh âm tuy nghe có vẻ quái dị, song tiếng nói rất rõ ràng.

Du Tiểu Quyên nghĩ thầm trong bụng:

- Quảng cách thế này thì người có võ công cao cường đến đâu cũng không tài nào tránh khỏi môn thuỷ hoả tương tế kia tập kích.

Nàng còn đang ngẫm nghĩ thì hai đại hán mặc áo đỏ kẻ trước người sau đã phả cửa vào rồi.

Du Tiểu Quyên lâm vào tình trạng không còn phản kháng được nữa, nàng từ từ buông trường kiếm xuống.

Lòng nàng rất đỗi hoài nghi. Nàng thấy là bốn gã này chẳng thể nào khôi phục thần trí mau lẹ đến thế.

Nàng còn đang suy tính thì thấy một tên võ sĩ áo đen từ từ bước vào nhà.

Du Tiểu Quyên dòm ngó võ sĩ này thì gã là một người lạ mặt chưa từng quen biết, Nàng không khỏi chau mày.

Bỗng nghe võ sĩ áo đen từ từ cất tiếng:

- Quyên cô nương! Cô hạ thủ thật là tàn nhẫn...

Du Tiểu Quyên nghe thanh âm, nàng nhận ra ngay võ sĩ áo đen là ai, nàng ngắt lời:

- Hàn công tử!

- Võ sĩ áo đen đáp:

- Phải rồi! Chính là tại hạ.

Du Tiểu Quyên hỏi:

- Hàn công tử không lánh đi mà còn trở lại Phương gia làm chi?

Hàn công tử thở dài đáp:

- Nghe giọng lưỡi của cô nương thì dường như có vẻ tha cho tại hạ, và tựa hồ cô đã nắm chắc phần thắng.

Du Tiểu Quyên không đáp, nàng lại hỏi:

- Công tử giả trang làm võ sĩ áo đen trà trộn vào đây phải không?

Hàn Kế Tín lắc đầu đáp:

- Tại hạ vừa mới tới nơi...

Gã ngừng lại môt chút rồi tiếp:

- Tuy tại hạ mới liếc qua nhưng đa rõ tình hình trong Phương gia đại viện. Bọn tại hạ chưa thất bại đâu. Tạm thời bị khống chế chẳng qua là vì cách điều động không được chu đáo mà thôi.

Du Tiểu Quyển trầm ngâm, nghĩ bụng:

- Gã nói câu này rất đúng. Trong Phương gia đại viện tiềm lực rất lớn. Nếu được người trí dũng song toàn chỉ huy điều động thì cuộc chiến nầy khó biết trước bên nào thắng bên nào.

Hàn Kế Tín thấy Du Tiểu Quyên không trả lời, liền chậm rải tiếp:

- Có một việc khiến tại hạ lấy làm thương tiếc cho cô nương.

Du Tiểu Quyên lấy làm kỳ hỏi:

- Việc gì!

Hàn Kể Tin đáp:

- Môn thuỷ hoả tương tế nầy nó quý ở tám chiếc ống kim đồng chớ không phải ở người. Cô nương giết được bốn tên mà lại không nhặt lấy kim đồng trong tay chúng.

Du Tiểu Quyên nói:

- Đúng thế! Tiện thiếp thật là hồ đồ.

Hàn Kế Tín tủm tỉm cười nói:

- Cô nương bất tất phải tự trách mình.

Du Tiểu Quyên giật mình kinh hải hỏi:

- Tiện thiếp có tự trách bao giờ đâu.

Hàn Kế Tín đáp:

- Cô nương tự trách có điều không nói ra miệng mà thôi. Tại hạ nhìn thần sắc cũng biết rằng cô đang hối tiếc.

Du Tiểu Quyên lạnh lùng hắng dặng một tiếng rồi không hỏi nữa.

Hàn Kế Tín lại nói:

- Gia phụ cùng Phương bá phụ nhận thấy thứ thủy hoả tương tế này rất độc không dám giao cho những người chưa bị dược vật kiềm chế đem ra xử dụng. Nhưng các vị lâm vào tình trạng này, nhận thấy rất nguy hiểm nên phải cho xử dụng một cách bừa bãi.

Du Tiểu Quyên cười khanh khách hói:

- Hàn Kế Tín! Công tứ thật là thông minh.

Hàn Kế Tín đáp:

- Tại hạ không dám.

Du Tiểu Quyên nói:

- Công tử hãy lượm những ống kim đồng của bốn đại hán rồi vây hảm tiện thiểp cũng chưa muộn. Nếu tiện thiếp đoán không lầm thì e rằng lúc này bọn họ đã lấy mất những thuỷ hoả kim đồng của công tử rồi.

Hàn Kế Tín lắc đầu đáp:

- Không sao đâu! Trước khi tại hạ tới đây đã lấy hết lại các ống kim đồng rồi...

Đột nhiên gã nghiêm trang nói tiếp:

- Và tại hạ đã giao cho bốn tên thủ hạ tâm phúc. Bọn chúng theo tại hạ lâu năm nên võ công đã khá, trí lực vẹn toàn. Tại hạ tin rằng chúng dốc dạ trung thành, chúng lại biết xử dụng ống thuỷ đồng đã khá lắm. Nếu chẳng phát uy lực đến tột độ thì e rằng chẳng ngăn cản các vị được.

Du Tiểu Quyên nói:

- Tiện thiếp không tin.

Hàn Kế Tín đáp:

- Cô nương không tin thì ngó ra ngoài coi.

Du Tiểu Quyên hỏi:

- Coi cái gì?

Tuy nàng nói vậy nhưng cũng ngoảnh đầu nhìn ra. Nàng thấy võ sĩ áo đỏ tay cầm ống kim đồng giữ những nơi hiểm yếu.

Lý Hàn Thu, Tần Nhi đều bị cầm giữ ở ngoài mấy trượng.

Hàn Kế Tín lại nói:

- Cô nương đã thấy rõ là tại hạ không chế được đại cuộc rồi. Bây giờ chúng ta thương lượng với nhau.

Du Tiểu Quyên hỏi:

- Thương lượng thế nào?

Hàn Kế Tín đáp:

- Nếu chúng ta đi vào chỗ chiến đấu thì cô nương là người chết trước tiên về môn thủy hoả tương tế.

Du Tiểu Quyên nghĩ tới môn ám khí tuyệt độc này không khỏi ớn lạnh xương sống.

Hàn Kế Tín nói tiếp:

- Bây giờ các vị chịu buông tha Phương bá phụ thì có thể ra khỏi Phương gia đại viện.

Du Tiểu Quyên hỏi:

- Thế rồi sao nữa?

Hàn Kế Tín đáp:

- Còn về sau thì hai bên sẽ trông vào lực lượng thần thông của mình để quyết một trận sống mái.

Du Tiểu Quyên nói:

- Tiện thiếp đồng ý, nhưng...

Hàn Kế Tín ngắt lời:

- Không còn nhưng gì nữa. Cô nương đã đồng ý là làm được rồi. Ai không đồng ý thì để họ thử nếm mùi thuỷ hoả tương tế của tại hạ.

Du Tiểu Quyên đã biết rõ uy lực cuả môn thuỷ hoả tương tế.

Nàng còn hiểu rõ hai bên cách nhau trong vòng một trượng thì bất luận là người võ công cao cường đến đâu cũng không tài nào né tránh.

Môn độc vật nầy mà lọt vào tay xảo quyệt thì chẳng khác gì hổ thêm cánh. Vậy ta phải tìm cách phá huỷ đi mới được.

Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ nàng lạnh lùng đáp:

- Nếu Hàn huynh tưởng ỷ vào tám ống kim đồng này mà khôi phục lại được uy thế cho Phương gia đại viện thì thật đáng tức cười.

Hàn Kế Tín nói:

- Du cô nương! Cô nương đừng bức bách tại hạ đi vào cho cực đoan. Tai hạ cũng không muốn gia hại Tần Nhi...

Gã thở phào một cái rồi nói tiếp:

- Tại hạ nghĩ rằng kẻ làm con gặp lúc cứu nguy cho cha mẹ là một việc phải làm. Nếu các vị mở lối thoát cho gia phụ và Phương Tủ bá phụ thì tại hạ nguyện từ đây bảo đảm hai lão nhân gia vỉnh viễn không trở lại giang hồ gây chuyện thị phi nữa.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-180)


<