Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Thất tuyệt ma kiếm - Hồi 102

Thất tuyệt ma kiếm
Trọn bộ 180 hồi
Hồi 102: Thành Kim Lăng Xảy Chuyện Động Trời
5.00
(2 lượt)


Hồi (1-180)

Lý Hàn Thu nói:

- Kế ấy rất diệu.

Tả Lương Bình nhăn nhó cười nói:

- Nhưng bây giờ đã muộn mất rồi.

Nữa đêm lặng lẽ trôi. Sáng hôm sau Tả Lương Bình cùng Lý Hàn Thu rời khỏi Tân Thị khách sạn. Hai người muốn đi dạo phố một vòng rồi đến nhà Hội Võ Quán để nghe tin tức.

Ngờ đâu vừa ra khỏi khách sạn đi chưa tới đầu đường đã bị bốn tên quân sĩ đeo đao cản lại.

Hai người đưa mắt nhìn ra thì thấy hai bên đường đều có quân sĩ đeo đao canh gác.

Hiển nhiên trong thành Kim Lăng đã xảy ra chuyện gì ghê gớm.

Tả Lương Bình khẻ nói:

- Coi tình hình có điều khác lạ. Chúng ta quay về khách sạn quách.

Lý Hàn Thu trở gót vừa đi được hai bước bỗng nghe có tiếng quát:

- Đứng lại!

Hai người quay đầu nhìn lại thì thấy hai tên quân cầm đao hối hả chạy tới hỏi:

- Hai vị có phải là người ở đây không?

Tả Lương Bình lắc đầu đáp:

- Lão hán trú ở ngoài thành vào đây kiếm một người bạn.

Tên quân ngó hai người một cái rồi nói:

- Phiền hai vị hãy lên Đốc Phủ với bọn tại hạ.

Tả Lương Bình hỏi:

- Bọn lão hán không làm điều gian tà thì quân gia đưa lên Đốc phủ làm chi?

Tên quân sĩ lắc đầu đáp:

- Hai vị cứ lên Đốc phủ sẽ rõ.

Tả Lương Bình cùng Lý Hàn Thu đưa mắt nhìn nhau ra chiều khó nghĩ.

Lý Hàn Thu khẻ hỏi:

- Chúng ta có đi hay không?

Tả Lương Bình đáp:

- Cứ đi xem sao.

Lý Hàn Thu gật đầu, rồi để cho hai tên quân sĩ đưa lên Đốc Phủ.

Ngoài cửa Đốc phủ quân binh canh gác rất nghiêm mật. Trong cổng phủ chỗ không trường đã bắt về đến mấy trăm người.

Lý Hàn Thu chuyển động mục quang phát giác ra trong đám bị bắt có một nhà sư mặc áo xám và hai đạo nhân.

Nhà sư áo xám ngồi xếp bằng nhắm mắt, không để ý gì đến tình trạng náo loạn trước mặt.

Ngoài nhà sư và hai đạo nhân còn có một lão già trạc ngoài 50, mặt đỏ tía, mày rậm mắt hổ, khoác một tấm áo choàng màu đen. Hai đại hán võ phục đứng canh hai bên.

Tả Lương Bình khẻ nói:

- Lý huynh! Nhà sư và hai đạo sĩ kia dường như là đệ tử phái Thiếu Lâm và phái Võ Đương.

Lý Hàn Thu nói:

- Coi bộ họ trấn tĩnh như vậy chắc là những nhân vật mình mang tuyệt kỷ.

Tả Lương Bình hỏi:

- Chắc Lý huynh nhận ra người mặt tía khoác áo choàng đen kia?

Lý Hàn Thu lắc đầu đáp:

- Tiểu đệ không biết.

Tả Lương Bình dường như không tin quay lại ngó Lý Hàn Thụ Lý Hàn Thu tủm tỉm cười nói:

- Chẳng giấu gì Tả huynh. Tiểu đệ bôn tẩu giang hồ chưa được bao lâu nên biết rất ít nhân vật võ lâm.

Tả Lương Bình ồ lên một tiếng rồi nói:

- Người mặt tía đó là Thôi Trọng Sơn tức Thôi Nhị Gia là một tay rất có danh vọng tại vùng Sơn Đông. Không ngờ y cũng bị người ta bắt tới đây.

Lý Hàn Thu hỏi:

- Người đó thế nào?

Tả Lương Bình đáp:

- Tiểu đệ hồi còn ở nhà đã được gặp mặt một lần nhưng chửa thâm giao nên y là người thế nào tiểu đệ cũng không biết rõ. Cứ bề ngoài mà xét thì y tính tình rộng rãi thích kết bạn bè, danh vọng rất cao. Những nhân vật như vậy mà sao cũng bị bắt vào đây?

Lý Hàn Thu đáp:

- Tả huynh muốn nói là y cam tâm để người ta bắt và rất lấy làm kỳ phải không?

Tả Lương Bình đáp:

- Đúng thế! Lý huynh có trông thấy những người tùy tùng của y không? Nếu mà bọn chúng ra tay thì đám quân binh tất phải chạy hết, nhưng bọn họ lại cam chịu khuất phục như vậy.

Lý Hàn Thu nói:

- Cái đó đủ chứng minh một điều.

Tả Lương Bình hỏi:

- Điều gì?

Lý Hàn Thu đáp:

- Thôi Trọng Sơn là một lương dân an phận, tuân giữ phép nước.

Tả Lương Bình nói:

- Nếu bọn họ không mưu đồ chuyện gì thì đúng là một lương dân tuân giữ phép nước.

Lý Hàn Thu hỏi:

- Y còn có tác dụng khác ư?

Tả Lương Bình đáp:

- Hiện giờ khó nói lắm! Chúng ta chờ coi biến diễn hoặc giả có tìm ra được chút manh mối nào chăng?

Lúc này bỗng thấy mấy tên quân sĩ khiêng ra bốn chiếc bàn nhỏ. Lát sau lại thấy hai cửa Đốc phủ mở rộng, rồi bốn nhân vật ăn mặc như kiểu sư gia ngồi xuống bốn chỗ có kê bàn.

Mấy tên quân sĩ dẫn người và đến trước bốn vị sư gia để thẩm vấn.

Bốn vị sư gia động tác rất mau lẹ.

Đáng tha là tha, đáng giữ là giữ.

Chẳng bao lâu đã xử trí xong hơn 100 người.

Tả Lương Bình nói:

- Lý huynh! Chúng ta phải cẩn thận một chút. Đừng nói tên họ thực ra.

Lý Hàn Thu chưa kịp trả lời thì đã có hai tên quân sĩ đi tới gọi tên.

Mấy vị sư gia vào trạc 40 rất tinh vi, y ngửng đầu lên trông hai người rồi nói:

- Ta hỏi điều gì thì nói điều đó chớ không nên nhiều lời.

Y vẫy Lý Hàn Thu lại nói:

- Ngươi lại đây!

Lý Hàn Thu đi đến trước án thì dừng lại.

Vị sư gia này nhìn kỹ Lý Hàn Thu một lần nữa rồi hỏi:

- Ngươi có phải người ở Kim Lăng không?

Lý Hàn Thu đáp:

- Không phải!

Sư gia hỏi:

- Có bạn bè thân thích gì ở Kim Lăng không?

Lý Hàn Thu đáp:

- Không có!

Sư gia lại hỏi:

- Ngươi đã không có thân bằng cố hữu thì tới đây làm chi?

Lý Hàn Thu đáp:

- Tiểu nhân làm nghề bán thuốc để sinh sống.

Sư gia lắc đầu hỏi:

- Ta nghe nói những người chạy dược liệu đều biết võ công đi như lướt sóng một ngày được mấy trăm dặm, có đúng thế không?

Lý Hàn Thu đáp:

- Biết chút quyền cước thì có, còn bảo đi như lướt sóng thì không có đâu.

Vị sư gia kia cầm bút son lên hỏi:

- Cao tính đại danh là gì?

Lý Hàn Thu ngẫm nghĩ rồi đáp:

- Tiểu nhân là Lý Nhị Hổ.

Vị sư gia viết rất lẹ tên Lý Nhị Hổ rồi lại khuyên bút son vào chữ Lý. Y ra lệnh:

- Đưa vào trong kia!

Hai tên quân sĩ đi tới nói:

- Lý Nhị Ca! Mời nhị ca vào ngồi phía sau rồi bọn tại hạ dọn rượu nhắm để nhị ca giải laọ Giọng nói rất lịch sự, vẻ mặt lại vui tươi. Dù muốn trở mặt cũng không bề mở miệng.

Lý Hàn Thu không sao được đưa mắt ngó Tả Lương Bình một cái rồi theo hai tên quân sĩ đi vào tầng cửa thứ hai.

Phía trong tầng cửa thứ hai hình thế lại biến đổi. Hai bên phòng xá liên tiếp. Một lối đi lát gạch đỏ thông vào bên trong.

Tên quân sĩ kia đưa Lý Hàn Thu vào tới một toà sương phòng. Trong phòng này một lão già nét mặt đầy vẻ sầu khổ mặc áo trường bào đang đi đi lại lại.

Lão già thấy tên quân dẫn Lý Hàn Thu vào liền dừng bước lại ngó chàng ngập ngừng hỏi:

- Ngươi.

Lý Hàn Thu ngắt lời:

- Tại hạ bán dược liệu.

Lão già vuốt chòm râu dê cất tiếng mắng:

- Ta bảo các ngươi đi mời những vị đại sư phụ ở những tiêu cục thì ngươi lại dẫn tên bán dược liệu vào đây làm chi?

Tên quân đứng mé tả khom lưng đáp:

- Trình đại gia! Đây là ý của Trương sư gia. Chắc người bán dược liệu này am hiểu võ công.

Lão già hừ một tiếng rồi nói:

- Các ngươi hãy lui ra!

Hai tên quân sĩ dạ một tiếng rồi nghiêng mình trở gót.

Lão già ngắm nghía Lý Hàn Thu rồi hỏi:

- Ngươi hiểu võ công ư?

Lý Hàn thu tuy chưa hiểu vụ này ra sao, nhưng chàng nhận thấy dường như người biết võ công đều được hoan nghênh, liền đáp:

- Tại hạ có biết.

Lão già lại ngó Lý Hàn Thu lần nữa rồi lại hỏi:

- Võ công ngươi giỏi hay kém?

Lý Hàn Thu nghe lão hỏi ra chiều ngớ ngẩn tựa hồ như người không biết võ công, chàng không nhịn được tủm tỉm cười đáp:

- Các hạ muốn nói về phương diện võ công nào?

Lão già lấy làm kỳ hỏi lại:

- Sao? Võ công cũng có nhiều loại ư?

Lý Hàn Thu đáp:

- Phải rồi! Nhiều loại lắm.

Lão già trầm ngâm một chút rồi hỏi:

- Đi lại trên cao, trèo tường vượt nóc ngươi có hiểu không?

Lý Hàn Thu chưa kịp trả lời thì một tên mũ nỉ áo xanh lật đật chạy vao. Người này lật mũ ra ngó Lý Hàn Thu một cái rồi ngập ngừng:

- Thưa đại gia! Vị này là.

Lão già đáp:

- Y là một tên bán dược liệu. Các ngươi nói chuyện với nhau đi để ta ra gặp Đốc phủ đại nhân.

Rồi lão lật đật đi ra ngoài. Ra tới cửa lão quay lại nói:

- Thụy Sơn! Có tin gì báo cho ta biết ngaỵ Người áo xanh gật đầu đáp:

- Xin đại gia cứ an tâm. Thụy Sơn xin hết sức.

Lý Hàn Thu ngó người áo xanh thấy cặp mắt hắn hàn quang lấp loáng. Hai huyệt thái dương nhô lên một chút. Hiển nhiên hắn có võ công. Tuổi hắn vào cỡ 36, 37, hắn đầy vẽ tinh lanh mẫn cán.

Người áo xanh ngồi xuống hỏi:

- Tiểu đệ là Hầu Thụy Sơn. Quý tính đại danh ông bạn là gì?

Lý Hàn Thu đáp:

- Tại hạ là Lý Nhị Hổ.

Hầu Thụy Sơn cười hỏi:

- Lý huynh bán dược liệu gì? Trọ ở khách sạn nào?

Lý Hàn Thu đáp:

- Tại hạ bán dược liệu sản xuất ở đất Xuyên, bán hết hàng rồi, tạm trú ở Tân Thị khách sạn.

Hầu Thụy Sơn hỏi:

- Chỗ đó tốt lắm. Ông bạn bán dược liệu cho tiệm nào?

Lý Hàn Thu hỏi lại:

- Điều đó có quan trọng không?

Hầu Thụy Sơn đáp:

- Tiểu đệ muốn hỏi chơi thôi. Chẳng lẽ Lý huynh không tiện nói chăng?

Lý Hàn Thu đáp:

- Không phải thế! Nhưng tiểu đệ không bán dược liệu ở thành Kim Lăng này.

Hầu Thụy Sơn vẻ mặt âm trầm nói:

- Lý huynh! Ở thành Kim Lăng vừa xảy chuyện rất phiền phức. Tiểu đệ không bỏ qua được, vì nó làm liên lụy đến tiểu đệ rất nhiều có khi phải nhà tan người chết mà còn rắc rối cả đến Đốc phủ đại nhân nữa.

Lý Hàn Thu động tâm. Chàng đã đoán được vài phần, nhưng lờ đi như không biết gì liền hỏi:

- Tiểu đệ không hiểu về luật nhà quan và không biết có chỗ nào đắc tội với Hầu gia, mong Hầu gia cho hay.

Hầu Thụy Sơn đột nhiên nhảy xổ lại phóng chỉ điểm vào huyệt trì trước ngực Lý Hàn Thu.

Lý Hàn Thu được Du Bạch Phong chỉ điểm, công lực càng cao thâm hơn. Chàng đưa tay phải xoay năm ngón chụp rất mau và rất chuẩn xác vào uyển mạch Hầu Thụy Sơn.

Hầu Thụy Sơn sửng sốt nói:

- Các hạ là chân nhân không lộ bản tướng. Nay Hầu mỗ mới gặp tay cao thủ đệ nhất.

Lý Hàn Thu hỏi:

- Các hạ định làm gì?

Hầu Thụy Sơn đáp:

- Hầu mỗ muốn thử võ công của các hạ mà thôi.

Lý Hàn Thu mỉm cười hỏi:

- Nếu bản lãnh của tại hạ mà không đón tiếp được chiêu đó của các hạ thì chắc phải chết về tay các hạ rồi còn gì?

Hầu Thụy Sơn đáp:

- Cái đó các hạ bất tất phải quan tâm. Nếu các hạ thật tình không đón được chiêu này thì tại hạ cũng chỉ điểm tới mà thôi, quyết không gia hại các hạ đâu.

Lý Hàn Thu nói:

- Kẻ làm dân không được đấu với quan. Tại hạ không tin thì cũng phải tin.

Rồi từ từ buông uyển mạch Hầu Thụy Sơn ra.

Hầu Thụy Sơn cử động cánh tay rồi ngó Lý Hàn Thu lẩm bẩm như nói để một mình nghe:

- Trông không ra! Trông không ra cái gì cả!

Lý Hàn Thu hỏi:

- Trông cái gì?

Hầu Thụy Sơn đáp:

- Coi các hạ thì chẳng thấy chỗ nào lộ ra bản lãnh cao thâm như vậy.

Lý Hàn Thu hỏi:

- Chẳng lẽ võ công của con người đều lộ ra cả ngoài mặt nữa hay sao?

Hầu Thụy Sơn đáp:

- Dù sao chăng nữa tiểu đệ đã coi lầm người.

Nguyên Lý Hàn Thu đã hóa trang rất khéo, che lấp hết những chỗ tinh anh đi, thật khiến cho người ta không thể nào nhận ra được bản lãnh của chàng.

Lý Hàn Thu hỏi:

- Các hạ đã nói hết chưa?

Hầu Thụy Sơn sửng sốt:

- Sao? Các hạ muốn đi ư?

Lý Hàn Thu hỏi lại:

- Tại sao không đi được? Tiểu đệ không tin trong Đốc phủ lại ỷ vào mấy tên đầu mục mà ngăn cản được tại hạ.

Hầu Thụy Sơn chắp tay xá dài.

Lý Hàn Thu lẫn tránh không nhận hỏi:

- Vì lẽ gì các hạ đột nhiên giở trò khách sáo?

Hầu Thụy Sơn đáp:

- Tiểu đệ yêu cầu Lý huynh một việc.

Lý Hàn Thu hỏi:

- Việc gì?

Hầu Thụy Sơn đáp:

- Yêu cầu Lý huynh giúp cho tiểu đệ một việc khó khăn.

Lý Hàn Thu nói:

- Nhưng việc đó là việc gì? Các hạ có nói rõ thì tại hạ mới tính toán được.

Hầu Thụy Sơn nói:

- Việc này rất trọng đại. Lý huynh mà không ưng thuận thì tiểu đệ không thể nói được.

Hắn ngừng lại một chút rồi tiếp:

- Nếu Lý huynh muốn đường công danh thì khi làm xong việc này tiểu đệ sẽ làm cho bằng được Lý huynh có mũ thất phẩm đội trên đầu. Bằng Lý huynh không thích làm quan thì lúc chia tay bất luận Lý huynh muốn điều chi mà tiểu đệ làm được là ưng chịu liền.

Lý Hàn Thu nói:

- Nghe lời các hạ thì dường như là một việc rất nghiêm trọng.

Hầu Thụy Sơn nói:

- Chẳng giấu gì Lý huynh! Tiểu đệ là người đứng đầu ban tuần kiểm trong Đốc phủ. Nếu Lý huynh chưa tin được tiểu đệ thì chúng ta ra yết kiến Đốc phủ đại nhân.

Lý Hàn Thu nói:

- Bất tất phải thế! Nhưng tiểu đệ cầu biết là việc gì trước?

Hầu Thụy Sơn trầm ngâm một lát rồi khẻ nói:

- Khâm Sai đại nhân đến Kim Lăng rồi bị trói bắt đem đi. Vụ mà đến tai Hoàng Thượng thì không khéo bao nhiêu đại tiểu quan viên ở Giang Nam đều bị mất đầu hay ít ra là bị cách chức đưa về hình bộ thẩm cứu.

Lý Hàn Thu nói:

- Té ra là thế!

Hầu Thụy Sơn nói:

- Vụ này chưa có đồn đại ra ngoài.

Lý Hàn Thu nói:

- Chúng ta đều là hạng bách tính khi nào dám lớn mật để rước lấy tai vạ vào mình. Dù các hạ không dặn, tại hạ cũng bưng kín miệng bình.

Chàng ngừng lại một chút rồi hỏi:

- Hầu huynh đã có manh mối gì chưa?

Hầu Thụy Sơn đáp:

- Kể ra cũng có chút manh mối nhưng chưa đủ chứng cớ.

Lý Hàn Thu hỏi:

- Hầu huynh nói là ai vậy?

Hầu Thụy Sơn ngập ngừng:

- Cái đó. Cái đó.

Lý Hàn Thu lấy làm kỳ hỏi:

- Dường như Hầu huynh có chỗ khó nói phải không?

Hầu Thụy Sơn đáp:

- Đúng thế! Tiểu đệ hoài nghi một người danh vọng khắp cõi Giang Nam. Vì thế mà không đủ chứng cớ xác thực là không dám nói rạ Lý Hàn Thu hỏi:

- Hầu huynh bảo người đó danh vọng khắp miệt Giang Nam ư?

Hầu Thụy Sơn đáp:

- Phải rồi!

Lý Hàn Thu bụng bảo dạ:

- Xem chừng gã này sợ sệt không dám nói ra. Chi bằng ta nói huỵch toẹt ra là xong.

Chàng xoay chuyển ý nghĩ rồi thủng thẳng hỏi:

- Có phải Hầu huynh muốn nói Phương Tú ở Phương Gia Đại Viện không?

Hầu Thụy Sơn sửng sốt hỏi lại:

- Các hạ có quen biết Phương Tú ư?

Lý Hàn Thu lắc đầu đáp:

- Phương Tú là hạng người nào mà bảo tại hạ được giao du với y?

Hầu Thụy Sơn nói:

- Đúng thế! Đúng thế! Các hạ đã đoán trúng thì tại hạ cũng chẳng dối trá làm chi nữa.

Lý Hàn Thu sực nhớ tới Tả Lương Bình, chàng khẻ nói:

- Tại hạ còn có một ông bạn tuy lớn tuổi hơn, nhưng về kinh nghiệm giang hồ tiểu đệ không thể nào bì kịp.

Hầu Thụy Sơn đứng dậy hỏi:

- Sao Lý huynh không bảo sớm để tiểu đệ đắc tội với y. Ông bạn Lý huynh hiện giờ ở đâu?

Lý Hàn Thu đáp:

- Hiện y đang chờ thẩm vấn ở ngoài kia.

Hầu Thụy Sơn lật đật đi ngaỵ Lát sau hắn dẫn Tả Lương Bình vào.

Lý Hàn Thu sợ Tả Lương Bình nói lộ hành tung, vội giới thiệu:

- Vị này là Hầu đại nhân hiện làm trưởng ban tuần bộ trong Đốc phủ ở Kim Lăng.

Tả Lương Bình chắp tay nói:

- Xin tham kiến Hầu đại nhân.

Hầu Thụy Sơn vội gạt đi:

- Hai vị đừng kêu tiểu đệ như vậy. Chén cơm của Hầu mỗ mà giữ được là nhờ các bạn hữu giang hồ có lòng ái đời. Hỡi ơi! Lý huynh! Cứu người như chửa lửa. Huống chi người này không thể để tổn thương đến một sợi tóc. Vậy Lý huynh nói rõ cho ông bạn hay đi.

Lý Hàn Thu nói:

- Hầu đại nhân có cho tiểu đệ hay là một vị quan lớn bị trói bắt đi. Y hoài nghi đó là hành động của Phương Tú, muốn nhờ chúng ta giúp việc.

Hầu Thụy Sơn nhắc lại:

- Đây không phải là một mệnh lệnh mà chỉ xin hai vị trợ lực trong lúc hoang mang.

Hắn nghĩ thầm trong bụng:

- Không ngờ thằng cha ngớ ngẩn này mà lại tâm cơ đến thế. Hắn chỉ nói là một vị quan lớn chứ không nhắc tới Khâm Sai đại thần.

Tả Lương Bình làm bộ ngẫm nghĩ vuốt râu nói:

- Hầu đại nhân hoài nghi Phương Tú thì hẳn đã tìm được chứng cớ.

Hầu Thụy Sơn đáp:

- Dĩ nhiên tiểu đệ không dám nói vu vơ. Ở trong thành Kim Lăng này tai mắt của Phương Tú nhiều gấp mười quan nha. Vậy thì từ cơn gió lay động ngọn cỏ ở trong thành Kim Lăng người khác không biết, song quyết không qua mắt Phương Tú được.

Tả Lương Bình nói:

- Chứng cớ này không lấy chi làm xác đáng.

Lý Hàn Thu đỡ lời:

- Ý Hầu đại nhân muốn nói là Phương Tú tất biết vụ này. Nếu y không hành động thì chẳng thể nào xảy ra được.

Hầu Thụy Sơn nói:

- Chẳng giấu gì hai vị, Phương Tú võ công rất cao cường. Ngày thường tiểu đệ đối với lão cũng phải nhún nhường. Lão cũng có tính tự ái, không muốn xung đột với Quan Nha. Vì vậy mà tiểu đệ mắt lấp tai ngơ để lão muốn làm gì thì làm.

Lý Hàn Thu thấy hắn sợ Phương Tú quá đỗi, bất giác tủm tỉm cười hỏi:

- Hầu đại nhân! Có phải thực lực của Phương Tú ở thành Kim Lăng rất lớn không?

Hầu Thụy Sơn đáp:

- Đúng thế! Nếu Phương Tú mà định hất chân thì cả Đốc phủ cũng dao động.

Lý Hàn Thu nói:

- Tiểu đệ coi chừng vụ án này khó làm xong được.

Hầu Thụy Sơn hỏi:

- Tại sao vậy?

Lý Hàn Thu đáp:

- Thực lực của Phương Tú ghê gớm như vậy. Lão đã dám bắt trói quan đại thần thì Hầu gia khi nào dám gây sự với hắn, còn nói chi đến chuyện điều tra?

Crypto.com Exchange

Hồi (1-180)


<