Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Tàng hồng linh điệp ký - Hồi 014

Tàng hồng linh điệp ký
Trọn bộ 128 hồi
Hồi 014: Giang Hồ Lãng Tử
5.00
(2 lượt)


Hồi (1-128)

Ngô Hoằng Văn cau mày đáp:

- Thế mà đệ lại tưởng Trần huynh biết điều mà huynh đang muốn hỏi...

Trần Gia Lân ngạc nhiên nói:

- Chẳng lẽ Ngô huynh cũng không hiểu được ư?

Ngô Hoằng Văn lắc đầu thương cảm nói:

- Khi gia sư đổi tính, hình như giữa hai sư đồ có một hàng rào cách biệt hai người. Lão chẳng chịu nói nữa lời đồng thời cũng không bằng lòng ở chung với nhau. Lúc nãy Trần huynh đã trông thấy hết rồi chứ, nếu tiểu đệ không am hiểu trượng pháp của lão nhân gia người thì tiểu đệ đã bỏ xác tại chỗ không sai. A! Tiểu đệ cũng chẳng biết làm sao bây giờ?

Trần Gia Lân suy nghĩ giây lát nói:

- Hán tử lái xe lúc nãy có phải là quý đồng môn chăng?

Ngô Hoằng Văn lắc đầu nói:

- Không phải tiểu đệ chưa từng gặp đối phương bao giờ.

Trần Gia Lân khẽ gật đầu nói:

- Nói như thế có lẽ hán tử nọ chính là người của phía bên đứng sau lưng điều khiển lệnh sư, đã phái đi xa rồi. Tiếc rằng lúc đó không suy nghĩ đến điều này. Nếu lưu lại mạng sống, chúng ta có thể tra hỏi ra kết quả ngay. Thiếu nữ tên là Lý Thúy Vân mà họ đề cập chính là người của Hoa Nguyệt biệt trang không sai chút nào. Chính tiểu đệ đã phục kích sự kiện này, chẳng lẽ bảo rằng lệnh sư đã nghe theo lời sai khiến của Bà Dương phu nhân chăng?

Ngô Hoằng Văn thở dài một tiếng nói:

- Sự suy đoán của Trần huynh rất hợp lý, người truyền thanh lúc nãy cũng là nữ nhân, có lẽ là như thế...

- Ngô huynh chuẩn bị hành động ra sao đây?

- Tiểu đệ đành phải đến Hoa Nguyệt biệt trang thám thính một phen!

- Ta cho rằng như thế không ổn!

Ngô Hoằng Văn ngạc nhiên hỏi:

- Tại sao vậy?

- Công lực của Biệt trang chi chủ là Bà Dương phu nhân thì tiểu đệ không được rõ. Thế nhưng đối phương có bản lĩnh sai khiến lệnh sư tất nhiên không thể xem thường y được. Nếu Ngô huynh mạo hiểm đi vào biệt trang bị họ phát giác lai lịch, thế thì hậu quả nghiêm trọng hết sức. Hơn nữa lệnh sư đối với Ngô huynh không còn chút tình nghĩa thầy trò gì hết, nếu có thám thính được sự thật thì Ngô huynh làm gì được họ nào?

- Vậy theo Trần huynh, ta phải làm sao đây?

Trần Gia Lân trầm tư giây lát, nói:

- Tiểu đệ cũng chẳng có lương kế gì cả, thế nhưng tiểu đệ cảm thấy rằng lệnh sư bỗng nhiên đổi tính e rằng không phải chính bản thân lão có thay đổi. Kinh lịch giang hồ của tiểu đệ rất thấp kém, nhưng từng nghe tiên sư dạy rằng ở chốn giang hồ có một loại thuốc có thể làm người ta đổi tính, suốt đời nghe theo sai khiến của người đánh thuốc mê. Biết đâu lệnh sư đã trúng phải độc thủ đáng sợ như vậy. Cho nên biện pháp hay nhất bây giờ là tìm cách điều tra nguyên nhân tại sao lệnh sư đổi tính, khéo tìm bậc thầy chuyên môn chỉ giáo phá giải.

Ngô Hoằng Văn cảm kích gật đầu nói:

- Trần huynh nói phải, tiểu đệ xin thọ giáo.

Trong khi hai người nói chuyện đã chạy ra quan đạo. Bây giờ trống điểm canh ba, đứng nhìn về hướng thành Phủ Châu, đèn đuốc xa dần, người bộ hành cũng chẳng còn bóng dáng đi trên đường nữa.

Hai người đứng ngay ngã ba lộ tế, Ngô Hoằng Văn lên tiếng nói:

- Bây giờ Trần huynh định đi đâu đây?

- Tiểu đệ phải đến Phủ Châu!

- Lúc nãy Trần huynh bảo rằng hữu sự...

- Đúng thế, tiểu đệ cần tìm một người.

- Ồ, tiểu đệ chẳng xa lạ vùng này, chẳng biết Trần huynh muốn tìm ai đây?

- Một thầy thuốc giang hồ!

- Danh hiệu đối phương xưng hô như thế nào?

- Chẳng biết danh hiệu của lão là gì cả tiểu đệ cũng chưa từng thấy đối phương...

- Vậy thì...

- Thế nhưng, nếu tìm được hạng thầy thuốc tương tự như vậy, tiểu đệ có cách nhận diện y.

Ngô Hoằng Văn bỗng vỗ tay nghe cái bốp nói:

- A, phải rồi. Hồi sáng này ở trong thành tiểu đệ từng trông thấy một lão thầy thuốc đi qua lộ đông. Biết đâu lão chính là người mà Trần huynh đang tìm kiếm cũng nên, tiểu đệ còn nhớ lão thầy thuốc nọ là một nhân vật võ lâm.

Trần Gia Lân nghe nói thế tức thì tinh thần phấn khởi, cả mừng nói:

- Đa tạ Ngô huynh chỉ điểm, trông tình hình không còn sai nữa rồi, tiểu đệ từng gặp đồ đệ của lão. Đối phương là một chàng ngốc, y nói rằng sư phụ y đã đến Phủ Châu. Bây giờ đúng hai đằng đối chiếu không sai chút nào.

Ngô Hoằng Văn ngước đầu nhìn trời một cái nói:

- Bây giờ đã khuya lắm rồi, bất tiện tìm người, tình hình phải đợi đến sáng. Tiểu đệ có người quen ở trong thành có thể thám thính hộ Trần huynh. Bây giờ thế này, hai chúng ta vào thành tìm một khách điếm nghỉ ngơi trước, sáng mai mới tìm cách thám thính. Nếu đối phương chưa rời khỏi thành chắc chắn ta gặp không sai...

Trần Gia Lân ngập ngừng nói:

- Tiểu đệ chẳng dám làm phiền Ngô huynh...

Ngô Hoằng Văn xua tay nói:

- Trần huynh chớ nói thế, tiểu đệ cũng thuận đường, hơn nữa... hơn nữa tiểu đệ cũng thực tình... muốn Trần huynh kết làm bằng hữu, chỉ ngại rằng với cao không nổi mà thôi.

Trần Gia Lân cười sảng khoái một tiếng nói:

- Ngô huynh chớ nói thế, chính tiểu đệ mới là người với cao...

Ngô Hoằng Văn hớn hở nói:

- Này Trần huynh, hai chúng ta thoáng gặp nhau như đã quen biết từ lâu, đây cũng là duyên phận, chớ nói lời khách sáo làm gì nữa, năm nay Trần huynh bao nhiêu tuổi?

- Tiểu đệ hăm hai tuổi!

Ngô Hoằng Văn nói:

- Tiểu đệ thì hăm mốt tuổi, hai chúng ta nên xưng hô huynh đệ với nhau chứ?

Trần Gia Lân khẽ gật đầu nói:

- Vậy thì ngu huynh xin lỗi được làm ca ca thôi!

Ngô Hoằng Văn khẽ gật đầu nói:

- Đây là điều đương nhiên, này đại ca bắt đầu từ bây giờ xin gọi ta bằng tiếng tiểu đệ được rồi, chúng ta chớ chấp nhất làm gì, cũng không cần phải đối nhang khấu đầu, đại ca thấy như vậy có được không?

Trần Gia Lân gật đầu nói:

- Được, thế nhưng ngươi phải gọi ta là nhị ca mới đúng!

Ngô Hoằng Văn ngạc nhiên nói:

- Nhị ca ư! Tại sao thế?

- Vì ta đã cùng Lâm Nhị Lăng đệ tử của thầy thuốc giang hồ nọ kết nghĩa làm huynh đệ, ta tôn y làm huynh trưởng.

- Ồ! Thì ra là thế, vậy ta là tam đệ mới rồi, lạ lùng thay.

- Có điều gì lạ lùng đâu?

- Nhị ca đã bảo rằng Lâm Nhị Lăng là đồ đệ của lão thầy thuốc giang hồ nọ, thế tại sao y lại không biết danh hiệu của sư phụ ư?

Trần Gia Lân mỉm cười liền mang sự việc thuật lại cho Ngô Hoằng Văn nghe một phen. Sau khi nghe kể xong, Ngô Hoằng Văn cũng phải bật cười không nói gì nữa.

Thế rồi hai người phi thân chạy về hướng nội thành, sau khi họ kết giao, không cần phải nói cũng biết tình cảm giữa hai người khăng khít hơn nhiều, qua lời nói chuyện với nhau, Trần Gia Lân rất phục kinh lịch giang hồ của Ngô Hoằng Văn.

Sắp đến thành Phủ Châu, thình lình hai người nghe thấy tiếng binh khí va đụng văng vẳng vọng tới.

Ngô Hoằng Văn dừng bước lại nói:

- Này nhị ca, có người động thủ ở phía cận đâu đây!

Trần Gia Lân cũng theo sau dừng bước gật đầu nói:

- Đêm khuya canh vắng, chẳng biết ai đang động thủ, thôi thì cứ mặc kệ họ, chúng ta vào thành cho rồi!

Ngô Hoằng Văn lắc đầu nói:

- Không, chúng ta đến đó xem sao?

Trong lòng Trần Gia Lân chẳng mấy vui, vẫn cho rằng sự việc không can hệ đến mình, hơn nữa động thủ quyết đấu ở chốn giang hồ này hình như xảy ra bất cứ lúc nào và ở mọi địa điểm, không đáng chuốc lấy phiền phức vào thân làm gì, thế nhưng hai bên mới kết giao lại chẳng tiện bác bỏ ý kiến của y, thế rồi trầm ngâm không nói gì nữa.

Ngô Hoằng Văn đã đọc được tâm ý của Trần Gia Lân, mỉm cười nói:

- Nhị ca, chẳng phải tiểu đệ thích lý sự, nghe thấy tiếng binh đao động thủ hình như xảy ra tại Phổ Lâm phía trước đây, đệ từng nghe nói nữ ni trong am viện không giữ giới luật, tàng ô nạp dục. Cách đây mấy hôm có người trông thấy nữ tu trong am viện khiêng ba xác chết ném dưới đáy hồ phía sau ni am. Đêm nay biết đâu là có người thọ nạn cũng nên, thân làm võ sĩ, có một số việc không thể chẳng nhúng tay...

Nghe nói thế Trần Gia Lân động lòng nói:

- Được, chúng ta đến đó xem qua thế nào!

Tức thì hai người chạy sang hướng phía la hét đánh nhau luôn.

Chẳng mấy chốc, họ chạy đến phía trước hàng rào trúc xanh của một am đường, chỉ thấy ngoài sân trống trước cổng am có hai bóng người đang quyết đấu rất là ác liệt. Trông tình hình dường như giữa hai người có mối thâm thù đại oán gì đó, nên họ xuất thủ tấn công lẫn nhau bằng toàn những chiêu sát thủ.

Hai người đang động thủ, một bên là một võ sĩ thanh niên mặc kình trang, còn người kia là một trung niên mặc áo gấm, hai người đều sử dụng trường kiếm cả.

Trên bậc thềm cạnh cửa ni am, có hai nữ ni trẻ tuổi và hai thiếu nữ xinh đẹp.

Bọn hai người Ngô Hoằng Văn và Trần Gia Lân lẳng lặng tới gần bụi trúc và ẩn mình trong đó luôn.

Trần Gia Lân đưa mắt nhìn tới trước thấy hai thiếu nữa xinh đẹp này quen mặt lắm thì phải. Hắn trố mắt nhìn kỹ một lần nữa, tức thì nghĩ ra ngay, đối phương chính là hai thiếu nữ nhìn lầm mình là gã phu xe vận chuyển thi hài ở phụ cận Hoa Nguyệt biệt trang trước kia mà.

Tại sao người của Hoa Nguyệt biệt trang lại xuất hiện tại nơi đây? Sự việc xảy ra tại Linh Trủy hội rõ ràng có liên quan đến họ.

Hai người đang động thủ là những nhân vật gì nữa đây? Hắn đang còn suy nghĩ...

Bỗng nghe Ngô Hoằng Văn khẽ nói:

- Này nhị ca, chàng thanh niên nọ tên là Châu Mộng Vũ, đối phương là một công tử chơi bời có tiếng tăm tại bản thành, cũng là thiếu chủ của Trấn Oai tiêu cục, còn gã trung niên mặc áo gấm là một nhân vật tà môn khét tiếng, kêu là Giang Hồ Lãng Tử Bạch Y Nhân, có lẽ hai gã này đang tranh giành mỹ nhân...

Trần Gia Lân tiếp lời nói:

- Ta biết hai thiếu nữ nọ, đối phương chính là thủ hạ của Bà Dương phu nhân, biết đâu sự việc này có liên quan đến lệnh sư.

Nghe nói thế Ngô Hoằng Văn lập tức trợn to mắt lên.

Bấy giờ hai người động thủ quyết đấu nọ đã sắp phân thắng bại, chiêu thức của gã công tử tên Châu Mộng Vũ đã sắp loạn và lâm vào hoàn cảnh hiểm nghèo, còn thế kiếm của Giang Hồ Lãng Tử Bạch Y Nhân thì càng lúc càng mãnh liệt hơn lợi hại hơn.

Thình lình ngay lúc này...

Giang Hồ Lãng Tử Bạch Y Nhân gầm thét một tiếng, vung kiếm tấn công một chiêu mãnh liệt kinh người, tức thì Châu Mộng Vũ bị đẩy lùi ra sau vài bước liền, thanh kiếm trong tay nghiêng nghiêng hạ xuống, mặt mày tái mét không còn một sắc máu.

- Châu Mộng Vũ, vị tình lệnh tôn, tại hạ không làm quá đáng, mời ngươi cứ đi tự nhiên!

Châu Mộng Vũ nghiến răng kêu ken két nói:

- Họ Bạch kia, việc của hai chúng ta chưa xong đâu, ngươi chờ đợi xem nào!

Nói xong, y đảo mình loạng choạng rời khỏi nơi đây luôn.

Giang Hồ Lãng Tử Bạch Y Nhân cười lạnh lùng một tiếng, tra kiếm vào bao, quay về hướng cửa am chắp tay một xá nói:

- Thưa cùng nhị vị cô nương, tại hạ có thể gặp Tiên cơ được rồi chứ?

Hai thiếu nữ bụm miệng khẽ cười một tiếng, đồng thanh nói:

- Mời!

Nói xong, hai thiếu nữ nọ cùng hai nữ ni quay người bước vào trong am.

Giang Hồ Lãng Tử Bạch Y Nhân theo sau vào trong, tiện tay đóng cửa am luôn. Trần Gia Lân ngạc nhiên nói:

- Tiên cơ là ai vậy?

Ngô Hoằng Văn nhướng đôi mày kiếm lên nói:

- Y là đương kim đệ nhất mỹ nhân và cũng là Võ Lâm Tiên Cơ nữ thiếu chủ của Hoa Nguyệt biệt trang.

Trần Gia Lân kêu ồ một tiếng nói:

- Ta biết rồi!

Hắn nói xong, liền liên tưởng một màn tranh ghen giữa Quan Lạc Hiệp Thiếu và Ngọc Địch thư sinh Huỳnh Minh trước kia, trong tình hình cố sự lại tái diễn trong đêm nay. Hắn suy nghĩ đến đây lại lên tiếng hỏi tiếp:

- Có lẽ Võ Lâm Tiên Cơ là một nữ nhân phóng đãng vô sỉ thì phải?

Ngô Hoằng Văn mỉm cười nói:

- Nhị ca, người lầm rồi, sự thật không phải như thế, tiếng đẹp của Võ Lâm Tiên Cơ vang lừng bốn bể, có biết bao nhiêu người giang hồ phải điên đảo vì cô ta, thế nhưng cô ta chỉ đáp lại tình giả mà thôi, y vẫn giữ thân trong sạch!

- Căn cứ thế nào mà đệ lại nói như vậy?

- Tiểu đệ có quen biết một người, y từng bỏ ra một giá cả lớn lao mua chuộc Bà Dương phu nhân, kết quả chỉ được cô ta ngồi hầu uống vài chung rượu mà thôi, đồng thời ở chốn giang hồ này chỉ nghe nói diễm danh của y, chứ chưa từng nghe đồn diễm sử của y bao giờ cả. Nếu y là một đàn bà phóng đãng vô sỉ, thì chẳng có mảy may phong lưu chí sĩ mến danh y rồi!

- Đệ nói chẳng sai chút nào, nhưng huynh vẫn cảm thấy lai lịch cô ta bất chính. Đương nhiên chẳng thể nào nói hai chữ chính phái được hết, vì xuất thân của y đã chứng minh điều này được.

Ngô Hoằng Văn nói đến đây dừng lại suy nghĩ giây lát, sau đó lại nói tiếp.

- Này nhị ca, Tổng đà Linh Trủy hội cách nơi đây không xa lắm lại mới xảy ra sự biến. Bây giờ người của Hoa Nguyệt biệt trang lại xuất hiện tại ni am này, theo đệ thì quyết không thể ngẫu nhiên như thế này được, chúng ta vào am thám thính một phen xem sao?

Trần Gia Lân trầm tư giây lát gật đầu nói:

- Hừ! Có lẽ thám thính chút ít được manh mối về sự việc của lệnh sư cũng chưa biết chừng, thế nhưng tốt nhất đệ chớ nên ra mặt gây trở ngại đến đại sự.

Ngô Hoằng Văn khẽ gật đầu nói:

- Được, tiểu đệ cố gắng ẩn mật hành tung vậy.

Thế rồi hai người từ bụi trúc nhảy ra, lượn mình bước tới sân trống trước cửa am, bỗng thấy một bóng người lù lù chạy về hướng trước, thân hình đảo tới đảo lui y như một cái quay lớn. Cặp mắt của Trần Gia Lân sáng như điện quang, đối phương còn ở nơi xa thì hắn đã phát hiện rồi, liền hạ giọng nói khẽ:

- Chẳng biết người nào lại đến nữa kìa?

Ngô Hoằng Văn cau mày nói:

- Chúng ta lánh mặt chốc lát có được không?

Nói xong, hai người chưa có hành động gì cả, bóng người nọ đã lên tiếng nói:

- Chớ trốn đi đâu cả, không dám gặp mặt người ư?

Nghe nói thế cả hai người bất giác run bắn người lên, Trần Gia Lân hốt hoảng nói:

- Đối phương ở cách xa mình như thế lại có thể nghe thấy tiếng nói, chẳng lẽ người này có thuật Thiên Thính chăng?

Hắn hạ giọng nói thật khẽ chỉ đủ cho người đối diện nghe thấy mà thôi, thế nhưng bóng người nọ lại tiếp lời nói:

- Cặp mắt của lão nhân gia ta thì vô dụng thực nhưng hai tai thì thính vô cùng! Hai người nghe nói thế bất giác ngẩn người ra tại chỗ hết.

Chẳng mấy chốc người nọ đã đến gần chỗ của hai người.

Thân hình người này mập mạp, râu tóc hoa râm, mặt mày đỏ hon hỏn, trạc tuổi sáu mươi ngoài. Cặp mắt lim dim y như người say rượu, mặc chiếc áo vàng vạch ngực để lộ chiếc bụng phệ ra ngoài, ngay thắt lưng có đeo một chiếc hồ lô, trông thấy hình thù và cách ăn mặc của đối phương buồn cười hết sức.

Lão nhân bụng phệ tiến đến gần chỗ hai người, nghiêng đầu đưa cặp mắt lim dim quan sát hai người giây lát, sau đó lên tiếng hỏi:

- Hai ngươi định tìm tiểu ni cô tham dâm chăng? Này tiểu tử, bọn tuổi trẻ thanh niên các ngươi nên chọn con đường tốt lành đi, nơi chốn này chẳng thích hợp với các ngươi chút nào hết, mau mau rời khỏi đây mau.

Lão làm ra vẻ ta đây là trưởng bối.

Trần Gia Lân định lên tiếng trả lời, Ngô Hoằng Văn khẽ thúc hắn một cái, vội bước tới hai tay xá dài thưa rằng:

- Vâng, lão tiền bối nói phải, hai huynh đệ tiểu bối đến đây chỉ vì hiếu kỳ mà thôi!

Lão nhân bụng phệ dùng giọng mũi kêu hừ một tiếng nói:

- Như vậy không nên rồi, chắc hai ngươi cũng như bọn phong lưu chí sĩ, muốn đến đây gặp giang hồ đệ nhất mỹ nhân phải không? Này tiểu tử, sắc tức thị không, không tức thị sắc, dung nhan xinh đẹp như hoa, cuối cùng cũng chỉ là một khối thịt thối.

Ngô Hoằng Văn cung kính gật đầu lia lịa nói:

- Kim ngọc chi ngôn của lão tiền bối huynh đệ vãn bối không khi nào dám quên hết!

Lão nhân bụng phệ lắc đầu một cái nói:

- Lão nhân gia ta thấy hai ngươi cũng còn hợp nhãn nên mới nói vài lời cho các ngươi nghe, nếu các ngươi xem lời nói của ta như gió thổi thì báo ứng sẽ ở tại trước mắt đây.

Nói xong, lão cứ nghiêng tới ngã lui lảo đảo đi tới cửa am, thấp thoáng một cái mất dạng.

Trần Gia Lân cau mày nói:

- Ông lão này là nhân vật phương trời nào vậy?

Ngô Hoằng Văn nói:

- Nhị ca không biết lão nhân này là ai ư. Lão chính là Túy Ông một trong Thiên Ngoại tam ông đã danh trấn võ lâm bấy lâu. Cá tính lão khôi hài, đùa nghịch chẳng xem ai ra cái gì cả. Được dịp gặp lão xem như là có duyên phận vậy!

Trần Gia Lân kêu ồ một tiếng nói:

- Ngu huynh từng nghe gia sư đề cập đến Thiên Ngoại tam ông và cũng là người mà tiên sư sùng kính nhất đời. Nghe đồn rằng Tam ông ít lắm cũng trên tám mươi tuổi, tại sao lão gia này...

Ngô Hoằng Văn nói:

- Công lực luyện đến một mức nào đó tự nhiên có công hiệu trú nhan không thể luận chung với người thường. Này nhị ca, lão này xuất hiện ắt có màn hay, chúng ta may vào trong đó chớ để lỡ cơ hội!

*****

Có một dãy phòng tọa lạc phía sau ni am đường, xung quanh là những tường rào cao, trong phạm vi tường rào trồng nhiều thứ cây hoa qua rất là xinh đẹp.

Trong một phòng đèn đuốc sáng trưng giữa phòng có bày một bàn yến tiệc, chủ tọa là một thiếu nữ mặc áo trắng có gương mặt xinh đẹp. Bộ y phục màu trắng làm tăng phần nét đẹp siêu trần thoát tục của cô ta, đẹp đến nỗi khiến người trông thấy phải rung động cõi lòng. Lão ni áo lam và Giang Hồ Lãng Tử Bạch Y Nhân vừa vào am lúc này đã ngồi ở hai bên tả hữu. Hai thiếu nữ xinh đẹp lúc nãy thì cầm bình rượu đứng hầu.

Trước cửa phòng có tấm bình phong che bên ngoài, hai nữ ni trẻ tuổi ngồi trên hành lang bên ngoài hạ thấp giọng truyện trò nhau.

Giang Hồ Lãng Tử Bạch Y Nhân hai tay nâng ly, cười toe toét một tiếng nói:

- Đêm nay được Tiên cơ tiếp đãi, quả là tam sinh hữu hạnh, tại hạ kính Tiên cơ một ly, chúc Tiên cơ luôn luôn trẻ đẹp!

Nói xong gã uống một hơi cạn ly luôn.

Võ Lâm Tiên Cơ cũng nâng ly thấm môi một cái, sau đó tủm tỉm cười nói:

- Đa tạ các hạ!

Nụ cười, âm thanh chan chứa nỗi hấp dẫn khiến người nghe rung động cõi lòng.

Dù trận chiến ghê gớm thế nào Giang Hồ Lãng Tử Bạch Y Nhân cũng đã từng trải qua. Thế nhưng bây giờ đối diện với giang hồ đệ nhất mỹ nhân này, gã đã luống cuống cả lên.

Quả thực y đẹp quá thể, hình như không phải người phàm. Lão ni áo lam chậm trải nói:

- Này Bạch đại hiệp, nghe nói trước đây ngài ở tại Nam Xương thành ngẫu nhiên tìm gặp một dị bảo Thiên Niên Thu Châu, có phải vậy chăng?

Giang Hồ Lãng Tử Bạch Y Nhân nghe nói thế tức thì mặt mày biến sắc, ấp úng nói:

- Sư thái nghe... nghe từ đâu chuyện này vậy?

Lão ni áo lam mỉm cười nói:

- Bạch đại hiệp, chính ngài lấy được dị bảo này từ tay con dâu của Đỗ ngự sử, có đúng vậy chăng?

Mặt mày của Giang Hồ Lãng Tử Bạch Y Nhân đại biến sắc, gương mặt vui vẻ đắc ý lúc nãy hoàn toàn biến mất, cả mồm miệng lanh lẹ của y cũng cứng đờ luôn.

- A! A!...

Võ Lâm Tiên Cơ cười thật tươi cất giọng trong trẻo nói:

- Thưa Bạch đại hiệp, có thể cho thiếp mở mắt xem qua được không?

Câu nói này hình như chan chứa một ma lực khiến cho người ta không thể kháng cự nổi. Mặt mày Giang Hồ Lãng Tử Bạch Y Nhân ửng đỏ, mấp máy đôi môi muốn nói gì đây, cuối cùng cũng chẳng nói lên lời.

Võ Lâm Tiên Cơ lại nói tiếp:

- Nếu Bạch đại hiệp không bằng lòng thì thôi, xem như thiếp chưa nói qua câu này!

Giang Hồ Lãng Tử Bạch Y Nhân đưa mắt nhìn má lúm đồng tiền tròn xoay thật mê hồn của Võ Lâm Tiên Cơ, y không thể nào kháng cự. Nụ cười này đã làm cho y mấy hết cả hồn vía, cũng mất cả lòng đề phòng, y thò tay vào túi áo lấy ra một hộp nho nhỏ bằng ngọc ra, hai tay dâng trước mặt Võ Lâm Tiên Cơ, gượng cười nói:

- Tiên cơ muốn xem, tại hạ nào dám từ chối. Nếu như... như thế nào y không nói ra.

Võ Lâm Tiên Cơ mở nắp hộp xem qua giây lát, sau đó khẽ đậy nắp lại, bỗng nhiên nụ cười mê hồn trên mặt cô ta biến mất luôn. Tức thì mặt mày Võ Lâm Tiên Cơ trở nên lạnh lùng nhưng sắc đẹp vẫn không kém phần nào.

Giang Hồ Lãng Tử Bạch Y Nhân cảm thấy bất an ngay. Trực giác báo cho y biết rằng sắp phải có việc xảy ra, lòng y bồn chồn nói:

- Tiên cơ... có sao chăng?

Võ Lâm Tiên Cơ nói giọng lạnh lùng:

- Ta đã đánh được mùi máu tanh trong hộp ngọc này!

Nghe nói câu này, Giang Hồ Lãng Tử Bạch Y Nhân bỗng giật mình tỉnh hồn lại vội giơ tay định lấy lại hộp ngọc...

Võ Lâm Tiên Cơ lấy tay giữ hộp ngọc ngăn bàn tay đưa tới trước của Giang Hồ Lãng Tử Bạch Y Nhân dừng ở giữa chừng. Y không rút tay trở lại và cũng không thể xuất thủ lấy hộp ngọc, tình hình xảy ra khó xử vô cùng.

Thế nhưng y được danh xưng là Giang Hồ Lãng Tử, những việc quái lạ gì y chẳng thấy qua. Thế rồi y định thần mỉm cười nói:

- Nếu Tiên cơ thích thì tại hạ biếu luôn là được.

Y cười rất miễn cưỡng và giọng nói cũng không tự nhiên. Võ Lâm Tiên Cơ trầm mặc cả nửa ngày trời sau đó mấp máy đôi môi nói:

- Này Bạch Y Nhân, ngươi không có tư cách để nói lời đó!

Y nghe giọng nói này chói tai và lạnh lùng đáng sợ hết sức!

Giang Hồ Lãng Tử Bạch Y Nhân dường như ở trên núi cao bỗng sảy chân té nhào xuống vực thẳm. Thần tình sượng sùng, kinh ngạc và bàng hoàng trên mặt y không thể nào diễn tả được hết.

Bấy giờ lão ni áo lam cũng cất tiếng lạnh lùng nói:

- Này Bạch đại hiệp, ngươi có biết lai lịch cô dâu của Đỗ ngự sử là thế nào không?

Giang Hồ Lãng Tử Bạch Y Nhân mấp máy đôi môi một hồi thật lâu, sau đó mới thốt ra được câu nói:

- Điều này thì... tại hạ không biết!

Crypto.com Exchange

Hồi (1-128)


<