Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Song Long Đại Đường - Hồi 689

Song Long Đại Đường
Trọn bộ 800 hồi
Hồi 689: Hòa Bình Sứ Giả
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-800)

Trận chiến trên sông có nguy cơ sắp bùng nổ, từ đầu thuyền địch bỗng rộ lên một tràng cười dài, rồi có tiếng nói: "Khấu Trọng con ngoan! Sao lại dễ nổi giận như vậy? Người trẻ tuổi lâu không được dạy dỗ nên trở thành kiêu căng phách lối rồi!"

Khấu Trọng bừng tỉnh khỏi đớn đau vì nhớ Phó Quân Sước, gã cảm thấy đã quá xung động, bèn đáp: "Thì ra là lão nhân gia, xin thứ lỗi cho hài nhi thất thố, cha dạy đúng lắm, hài tử hứa từ nay sẽ chú tâm sửa chữa.". Là thuyền của Đỗ phục Uy đang tới!

Lôi Cửu Chỉ vội hạ lệnh cho thuyền giảm vận tốc, quân binh triệt thoái binh khí.

Lúc này, hai bên đến gần nhau, ánh đèn soi rõ, hai chiến hạm chứa đầy quân Giang Hoài, ai nấy đều tranh nhau xem phong thái Khấu Trọng.

Đỗ Phục Uy được tướng lĩnh thân binh quây quần chung quanh, đứng tại sàn thuyền bên trái, thần thái vui vẻ, tựa hồ cha già gặp lại con ruột, cười ha hả: "Không biết không có tội, huống hồ trong thiên hạ, có mấy người đủ tư cách nói năng kiểu đó với Phụ Công Hựu! Hà! Mau cùng Tử Lăng đến đây, Đỗ Phục Uy ta sẽ thích thú lắm."

Từ Tử Lăng bất giác nảy sinh lòng kính ngưỡng với Đỗ Phục Uy, vì ngoài phần thần thái, phong độ, dẫu lão tâm ngoan thủ lạt với người ngoài, nhưng riêng với hai gã lại đặc biệt sủng ái. Cho tới giờ, gã không yêu mến gì lão nhưng trong buổi tối đặc biệt này, giăng buồm đi trên Đại Giang, lại đang chìm trong sầu muộn vì những hồi ức xa xưa khiến tinh thần mê muội, mọi khuyết điểm của lão đều bay biến.

Ba chiếc thuyền cập sát vào nhau, Khấu Trọng cùng Từ Tử Lăng cùng tung mình phi thân đến chỗ Đỗ Phục Uy nơi đầu thuyền.

"Rầm!"

Đỗ Phục Uy vỗ mạnh trên mặt bàn, cả khoang thuyền rung rinh, hét to: "Hảo! Tống Khuyết đúng là không hổ thanh danh, nếu ta chỉ nói không, ắt chẳng phải là Đỗ Phục Uy nữa."

Đoạn quát to: "Người đâu?"

Chiến thuyền quay đầu, theo sau thuyền của Thiếu Soái quân, ba chiếc thuyền giương buồm ngược dòng tiến về hướng tây.

Thân binh đẩy cửa bước vào, đứng dưới đèn chờ lệnh.

Đỗ Phục Uy ôn tồn nói: "Đem rượu vào đây cho ta!"

Thân binh lĩnh mệnh đi ra, lão lại vui vẻ nói với Khấu Trọng: "Tống Khuyết thân chinh ra tay giúp con, thiên hạ coi như món đồ trong túi con rồi, cha đây chỉ dệt thêm hoa vào gấm. Từ đêm nay trở đi, ta sẽ toàn lực ủng hộ các con, quyết không giữ lại chút nào!"

Ba thân binh rót rượu, dọn đồ ăn lên chiếc bàn ba người đang ngồi, rồi quay gót trở ra.

"Canh!"

Ba chung rượu cùng chạm.

Khấu Trọng cười nói: "Cha chẳng phải thêu hoa vào gấm đâu, thật ra hiệu quả cũng như tặng than trong lúc giá lạnh, hiện tại ở phương bắc gió tuyết đầy trời, có một câu này của cha, các lộ nhân mã tại miền nam tất chẳng dám khinh cử vọng động, một tay hài nhi sẽ nắm quyền chủ động, quét sạch phiền muộn. Cha không biết là hài nhi đã thua thảm hại thế nào trong trận chiến tại Lạc Dương, bị Lý Thế Dân giáng cho một mẻ kinh hồn! May mà Tống phiệt chủ tạo cho hài nhi tình thế tối ưu truớc khi công vào Quan Trung nên hài nhi mới có cơ hội vùng dậy."

Đỗ Phục Uy nhíu mày, hỏi: "Trọng nhi không sợ Tống Khuyết sẽ hưởng luôn thành quả sao?"

Khấu Trọng thản nhiên: "Đó là cái mà hài nhi cầu mà chẳng được! Hài nhi cũng như cha không có hứng thú làm hoàng đế, tiếc là Tống Khuyết dứt khoát cự tuyệt không chịu làm thay."

Đỗ Phục Uy gật đầu: "Vậy cha yên tâm! Tống Khuyết nói một là một, hai là hai, một khi đã nói ra quyết chẳng nuốt lời!"

Từ Tử Lăng hỏi: "Cha dự tính đi đâu?"

Đỗ Phục Uy cười nhẹ: "Con ngoan, cha đến Trần Lưu mục đích chỉ để gặp hai con, để cùng nghiên cứu sách lược khống chế Đại Giang, các con có ý kiến gì không?"

Khấu Trọng nói: "Về phương diện này, Tống phiệt chủ đã có kế hoạch hoàn hảo, chi bằng cha tiếp tục ngược Bắc đến Trần Lưu gặp phiệt chủ một phen, cùng đối ẩm quyết định vận mệnh Đại Giang, cha tất nhiên hiểu biết sâu sắc tình thế Đại Giang hơn phiệt chủ!"

Đỗ Phục Uy cười ha hả: "Ta vốn ngưỡng mộ Thiên Đao từ lâu, ngày hôm nay mới có cơ duyên được gặp gỡ.", rồi hỏi với vẻ kinh ngạc: "Hai con sao lại gấp gáp như vậy? Rốt cuộc định đi đâu?"

Khấu Trọng ghé sát vào tai lão, tụ âm thành tuyến, kể rõ đầu đuôi đại kế lấy Hán Trung rồi tấn công Trường An, cùng bí mật về Dương Công Bảo Khố, không giấu diếm chút nào.

Đỗ Phục Uy biến sắc, nói: "Hai con có diệu kế như thế, lại nhân duyên xảo hợp khiến ai cũng phải cảm thán, lo gì bá nghiệp chẳng thành? Nghĩ lại ngày xưa cha nhờ bảo khố mà biết đến hai tiểu tử các con, hôm nay các con dựa vào bảo khố mà nắm vận mệnh thiên hạ vào tay, thế sự ly kỳ biến ảo đến thế là cùng!"

Rồi lão tỏ ra được an ủi vạn phần: "Hai con đã thật lòng coi Đỗ Phục Uy ta là cha, bằng không sẽ chẳng hé môi tiết lộ với ta bí mật trọng đại này!"

Khấu Trọng nói: "Lòng người hiểm ác, hài nhi lăn lóc suốt bấy lâu nay, cũng biết không nên dễ dàng tin người, nhưng với cha sao lại đánh đồng được? Hài nhi và Tử Lăng tuyệt đối tin tưởng, kính ái cha!"

Đỗ Phục Uy tự tay rót rượu cho hai gã, lại uống cạn một hơi, nghiêm nét mặt nói: "Ta cùng Tống Khuyết kết hợp, làm tình thế thiên hạ biến chuyển, trời long đất lở, quần hùng phương nam không còn đáng lo, rồi sẽ lần lượt bị thanh toán. Bây giờ, Ba Thục mới là nơi quan trọng, ai nắm được tất sẽ khống chế Đại Giang. Ba Thục dễ thủ khó công, từ xưa vẫn là nơi vững như bàn thạch trong thời chiến loạn. Nếu lọt vào tay Lý Uyên, hắn có thể từ đây chế tạo thủy sư thuyền, theo dòng Đại Giang mở rộng thế lực, chiếm lĩnh tất cả những cứ điểm chiến lược, nhược bắng rơi vào tay hai con, có thể từ đấy trực tiếp uy hiếp đến tồn vong mảnh đất Quan Trung của Lý Đường. Vì thế bất luận thế nào cũng phải lấy cho bằng được Ba Thục!"

Khấu Trọng trầm ngâm: "Hiện thời Lạc Dương lọt vào tay Lý Uyên, nếu quần hùng Ba Thục đã cùng Sư Phi Huyên hiệp nghị, Ba Thục coi như thuộc về Lý Đường, bọn hài nhi muốn khống chế Ba Thục, trước hết phải lấy Hán Trung, rồi tính cách bắt Giải Huy phải đầu hàng."

Đỗ Phục Uy nói: "Theo ta biết, Giải Huy vẫn chưa quyết định nước cờ tới sẽ đi ra sao, vì tộc trưởng của Tứ đại dị tộc ở đấy đều có khuynh hướng ngả theo Tống Khuyết, hơn nữa Tống gia khống chế việc buôn bán muối đến Thục quận, Tống Khuyết mà nói một tiếng, không ai dám đem muối vào Ba Thục buôn bán. Trong tình huống như thế, chỉ cần ta công nhiên lên tiếng toàn lực hỗ trợ cho hai con, Trọng nhi có khi không phí một binh một tốt cũng buộc Giải Huy phải hàng phục. Lúc đó, Trọng nhi không cần rêu rao chuyện tấn công Hán Trung, vẫn có thể dùng kỳ binh tập kích Trường An, đánh cho Lý Uyên trở tay không kịp. Còn về Tương Dương và các thành phụ cận, cứ để ta lo liệu."

Khấu Trọng vui mừng nói: "Cha nói rất có lý."

Đỗ Phục Uy than thở: "Ta từ khi có được hai hài nhi, tâm tình thay đổi rất nhiều, nghĩ đến bàn tay mình nhuộm tanh máu, ta phải lo làm việc tốt để tích âm đức. Đề nghị của ta cũng chỉ vì bách tính Thục quận, Giải Huy mà chọc giận Tống Khuyết là chuyện bất trí, dù rằng Tống Khuyết vì quan hệ với con gái mà không ép Giải Huy vào cảnh người tan nhà nát, nhưng sẽ buộc họ Giải phải thoái ẩn, xung đột đổ máu khó tránh được. Hán Trung là địa bàn chủ lực của Giải Huy, tấn công Hán Trung khác nào đánh đổ lão, họ Giải này thật sự không biết tự ái nhưng Tống Khuyết không phải dễ chọc vào đâu."

Từ Tử Lăng nói: "Năm xưa Giải Huy hiệp nghị với Sư Phi Huyên, y đã không tính đến chuyện Tống phiệt chủ sẽ toàn lực hỗ trợ Khấu Trọng."

Đỗ Phục Uy hắng giọng: "Giải Huy chẳng thèm hỏi qua ý kiến Tống Khuyết, đó là một chuyện đại kỵ với Tống phiệt chủ. Lúc đó Tống Khuyết đang ủng hộ Lý Mật, Giải Huy làm thế rõ ràng là trở cờ theo gió, mà Tống Khuyết ghét nhất những kẻ hám lợi quên nghĩa như vậy."

Từ Tử Lăng muốn nói lại thôi, nghĩ đến Tống Ngọc Hoa được gả cho con trai của Giải Huy là Giải Văn Long, thầm than thở trong lòng.

Khấu Trọng gật đầu: "Hài nhi đã rõ, hài nhi sẽ đi Thành Đô một chuyến, gặp Giải Huy phân trần lợi hại, nếu như lão vẫn cứng đầu cứng cổ, đành để cho lão nếm mùi khổ đau."

Đỗ Phục Uy bảo: "Hiện thời, binh lực phương nam chỉ có Tiêu Tiễn và Phụ Công Hựu là đáng kể, chỉ cần hai con chiếm được Giang Đô, đồ súc sinh Phụ Công Hựu ắt bị chúng ta vây chặt, cục cựa gì được. Lâm Sĩ Hồng và Trầm Pháp Hưng ra sức chống Tống Khuyết, ai chẳng biết chúng không phải là là địch thủ của Tống Khuyết, tử kỳ sắp điểm rồi. Ba Thục rơi vào tay bọn ta, Tiêu Tiễn chỉ còn biết đợi bị làm thịt, mình lại công phá, chiếm được Quan Trung lần nữa, thiên hạ này sẽ là của Khấu Trọng. Bọn ta uống thêm một chén, chúc mừng trước thắng lợi của lần tấn công Trường An, hoàn thành đại nghiệp bất hủ!"

Hai gã chia tay với Đỗ Phục Uy, dong buồm tiếp tục đi về hướng Tây, trên thuyền cắm cờ Giang Hoài quân do Đỗ Phục Uy tặng, cùng cờ của Thiếu Soái quân tung bay đón gió, quả nhiên tránh được nhiều phiền phức. Khi đi qua Đan Dương, hai gã gặp thuyền của Phụ Công Hựu, nhưng lại thấy cờ của Đỗ Phục Uy trên các thuyền đó, biết là lão gia đã khống chế thành công vùng sông nước này, ép Phụ Công Hựu không ngóc đầu lên nổi!

Qua ngày hôm sau, hai gã lại từ giã bọn Lôi cửu Chỉ, rời thuyền lên bờ, đi theo lộ tuyến năm xưa Phó Quân Sước dẫn hai gã trốn chạy Vũ Văn Hoá Cập, đến u cốc nơi mai táng Phó Quân Sước. Đặt chân lên đỉnh núi nơi Phó Quân Sước vì xả thân cứu hai gã mà đánh lui Vũ Văn Hoá Cập thì mặt trời đã lặn.

Hàn phong vi vút, bất giác hai gã nhớ lại đêm kinh tâm động phách đó, khiến suốt đời hai gã phải mang niềm ân hận.

Mây đen cuồn cuộn, bầu trời như sà xuống thấp, trăng sao ảm đạm, trên đỉnh núi, đại thụ cành lá trơ trụi, ngả nghiêng trước gió lạnh; thỉnh thoảng từ nơi sâu thẳm trong núi lại vọng về tiếng tru thê lương, khiến hai gã càng thêm buồn bã trong lòng, nhớ lại chuyện cũ!

Khấu Trọng ngồi trong một cái động nông choèn, chính tại đây, hai gã đã rình xem Phó Quân Sước quyết chiến sinh tử với Vũ Văn Hoá Cập, ủ rũ nói: "Ta bỗng nhiên cảm thấy vô cùng nhụt chí, người ta nỗ lực thế nào rồi cuối cùng cũng chỉ là một nắm đất vàng, ý nghĩa cốt tử mà đời người khổ công đeo đuổi có ý nghĩa gì!"

Từ Tử Lăng đi ra phía mép động, trước mặt là bóng tối mênh mông phủ kín khắp các đỉnh núi trùng điệp chung quanh, gió bấc gào thét buốt giá thấu xương, khiến ngữ khí Khấu Trọng ngập đầy tuyệt vọng, lạc lõng và bất lực. Chẳng ai hiểu Khấu Trọng hơn gã, Khấu Trọng là người tình cảm cực đoan, nội tâm không kiên cường như vẻ bề ngoài. Trận chiến ở Lạc Dương, lúc đối mặt với thương vong và tử biệt, tâm tình Khấu Trọng đã xuống đến đáy, đến mức hối hận đã đi theo con đường tranh bá. Giờ phút này quay lại chốn cũ thương tâm, nỗi đau buồn vì cái chết của Phó Quân Sước hằng chôn kín từ lâu bị khơi dậy, khiến lòng gã nguội lạnh.

Chiến tranh là trò chơi đáng sợ xem ai thương tích trầm trọng hơn, Khấu Trọng giờ được Tống Khuyết chi trợ ắt sẽ thay đổi tình thế, nhưng đã thụ thương nặng về tinh thần.

Tiếng Khấu Trọng vọng vào tai gã: "Nếu bọn ta không có được Trường Sinh quyết, tới giờ chắc vẫn là hai tên lưu manh ở trong thành Dương Châu. Nhưng vận mệnh xoay chuyển như vậy, mẹ cũng do đó mà mất đi sinh mạng giữa lúc xuân sắc nhất. Ôi, lão trời già đưa đẩy bọn ta vào con đường gian nan này, thực ra là có ý gì?"

Từ Tử Lăng hít sâu một hơi khí lạnh trong gió, trầm giọng nói: "Ngồi đây mà oán trời trách đất không phải là cách, từ cổ chí kim chẳng một ai hiểu rõ bí mật sâu xa hư vô, mờ mịt như ý trời. Biện pháp duy nhất là tích cực nhìn vào những việc đã thành quá khứ, dũng cảm bước vào tương lai. Chuyện đã qua chẳng thể vãn hồi được, chỉ cần bọn ta không phụ kỳ vọng của mẹ, khiến Trung thổ cùng Cao Lệ chung sống hoà bình, mẹ ở trên trời có linh cũng được ngậm cười yên nghỉ!"

Khấu Trọng cười thảm: "Tử Lăng, ta quả thực là thống khổ vô ngần, đến nỗi ta căn bản chẳng hiểu vì cớ gì lại có cảm mất mát đến thế? Mâu thuẫn ở chỗ những ngày gian nan nhất đã qua nhưng ta không cảm nhận được mảy may niềm vui thắng lợi. Ôi! Không hiểu sao lúc đi qua thủy vực mẹ cứu bọn ta năm xưa, ta không thể khống chế tình cảm, dẫu cho được cả thiên hạ thì cũng không thể thay đổi những việc đã xảy ra, ta là kẻ thất bại từ đầu đến cuối, vô duyên với khoái lạc, hạnh phúc."

Từ Tử Lăng quay lại, nhìn thẳng vào đôi mắt đẫm lệ của Khấu Trọng, thở dài: "Cho tới giờ phút này, ta mới chân chân chính chính tin rằng ngươi yêu Tống Ngọc Trí sâu đậm, vì mất nàng rồi, ngươi mới thấy cái gì mà tranh bá thiên hạ chẳng còn chút ý nghĩa nào. Nhưng giờ ngươi không còn đường lui nữa, tất phải kiên trì thống lĩnh Thiếu Soái quân đi đến thắng lợi cuối cùng".

Khấu Trọng lệ nóng tuôn trào, đưa hai tay ôm mặt, thất thanh khóc ròng, toàn thân co lại, tựa như những tình cảm bị áp chế bấy lâu, giờ bung ra như nước lũ vỡ bờ.

Từ Tử Lăng biết Khấu Trọng đau lòng không chỉ vì Phó Quân Sước, còn vì Tống Ngọc Trí vĩnh viễn không tha thứ cho gã, hơn nữa gã rơi lệ cho các tướng sĩ đã rơi đầu, đổ dòng máu nóng, hy sinh tráng liệt vì gã. Từ Tử Lăng xót xa trong lòng, đến ngồi cạnh gã, áp tay vào lưng, dịu giọng nói: "Ta biết ngươi tại sao khóc lóc thảm thiết như vậy, tin ta đi, chỉ cần ngươi quyết tâm, biết rõ mộng tưởng chân chính là gì, tất sẽ có biện pháp thực hiện được."

Khấu Trọng ngẩng khuôn mặt đẫm lệ lên, ngưng khóc, nhè nhẹ lắc đầu: "Tử Lăng không cần phải an ủi, ta đau lòng vì đã đánh mất cơ hội hạnh phúc. Tình hình phát triển hiện giờ không còn theo sự khống chế của ta, chẳng những ta phải có trách nhiệm đối với Thiếu Soái quân, với Tống Khuyết, còn cả với lão bách tính thiên hạ đang chìm trong tình cảnh đảo điên hiện thời. Trước những tình huống đó, được cái mất của cá nhân đành dẹp qua một bên. Sau ngày Ngọc Trí bỏ đi, đứng nhìn quân đội lên đường đi Đông Hải, ta đã sớm thông suốt tình hình bản thân. Lúc đó không dám khóc trước mặt nhiều người nên đứng trước mẹ, ta chẳng cần dồn nén làm gì. Ta những tưởng sẽ đến trước phần mộ của mẹ khóc lóc một trận cho đã đời, ngờ đâu mới ở đây đã không thể kìm hãm được!"

Từ Tử Lăng lắc vai gã: "Ta không tin mấy lời ngươi phân tích, số mệnh thường không như mình trông đợi, nghĩ kỹ đi, ngươi đã đoán trước đúng được bao nhiêu lần? Ôi... bọn ta đi thăm mẹ chứ?"

Khấu Trọng gạt nước mắt, giọng điệu đã có phần bình tĩnh: "Ta còn muốn ngồi lại đây thêm ít lâu nữa."

Từ Tử Lăng im lặng ngồi bên cạnh.

Khấu Trọng nhìn gã một lúc lâu, đoạn hỏi: "Ta căn bản không phải là người có thể làm hoàng đế, đúng không?"

Từ Tử Lăng dõi nhìn màn đêm trên núi, chậm rãi nói: "Ngươi hoặc giả không phải người thích hợp làm hoàng đế, nhưng Thiếu soái ngươi có bản chất lo cho quốc gia, vì ngươi không có tư tâm. Sau này chỉ cần ngươi tìm hiền tài tất dẹp yên trong ngoài, sau đại loạn sẽ thịnh trị, nên ta tuy ghét chiến tranh, nhưng không thể chọn lựa mà lại giúp ngươi, bây giờ phải tìm cách chữa lành vết thương trong tim ngươi. Rồi ngươi sẽ nhanh chóng vô sự! Đại hỷ đại bi, với ngươi cũng như cơm bữa mà thôi."

Khấu Trọng cười khổ: "Còn nói là cái gì huynh đệ tốt, lại đi chọc ta. Chẳng qua, khóc được một trận thấy dễ chịu hẳn ra! Ngươi nói đúng, vinh nhục, thành bại của cá nhân so với khổ nạn của muôn dân, hoàn toàn không đáng gì!"

Từ Tử Lăng bảo: "Nói thêm hai câu thô tục nữa, ngươi sẽ thấy dễ chịu hơn."

Khấu Trọng cười phá lên: "Con bà ngươi! Đúng là quá hiểu ta! Nói thực đi, ngươi có dự cảm tương lai ta liệu sẽ có được kết cục vui vẻ với Trí Trí không?"

Từ Tử Lăng gạt gã ra, miễn cưỡng nở nụ cười: "Từ ngày đầu gặp ngươi, ta đã biết quả dưa ngốc ngươi vận khí không tồi, chỉ tiếc ta không biết xem tướng, không đoán được ngươi có số làm hoàng đế. Đi nào, đừng quên chuyến đi này của bọn ta có nhiệm vụ đặc biệt!"

Khấu Trọng đặt tay lên vai Từ Tử Lăng, giận dữ nói: "Ngươi muốn quát thì ta quát tháo cho ngươi xem, coi ta là con trẻ lên ba chắc? Ồ, ta có một yêu cầu quá đáng, hy vọng Lăng thiếu gia không từ chối?"

Từ Tử Lăng ngạc nhiên: "Nói đi"

Khấu Trọng trầm ngâm hồi lâu, khó khăn lắm mới thốt ra lời: "Ta muốn nhờ ngươi đến gặp Trí Trí, bảo nàng là ta tha thiết sám hối những hành vi trước đây, cũng vì ta đã yêu nàng sâu đậm, không nỡ thấy lòng nàng đau khổ, càng không muốn nàng vì ta mà hủy mất nửa đời còn lại."

Từ Tử Lăng nhíu mày: "Ngươi thấy làm vậy có tác dụng gì sao? Ngươi hiểu rõ tính cách của nàng, năng lực quan sát và phán đoán sự việc của nàng, bọn ta còn lâu mới sánh nổi. Hi Bạch nói đúng, chỉ có thực sự hành động, tỏ cho nàng thấy tình yêu của ngươi, mới khiến nàng cảm động mà quên đi những chuyện không vui trong quá khứ. Lúc đó chuyện giữa ngươi và nàng mới có cơ xoay chuyển thuận lợi, ngoài ra đều công cốc hết."

Khấu Trọng uể oải vươn người dậy, cười khổ hỏi: "Cơ hội đó khi nào mới tới?"

Từ Tử Lăng trầm giọng: "Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, ngươi hiện giờ không có cách nào khác, dẹp bỏ nhi nữ tư tình, chuyên tâm nhất mực mang lại hoà bình thống nhất cho thiên hạ. Ngọc Trí tiểu thư hiểu những việc ngươi làm đều vì hạnh phúc của vạn dân, không chừng sẽ hồi tâm chuyển ý.

Khấu Trọng đại ngộ, gật đầu: "Đúng! Đó là cách duy nhất, nàng vì không muốn bị cuốn vào vũng xoáy của chiến tranh, nên phản đối Tống gia xuất binh, nếu ta lấy lại được hoà bình cho thiên hạ, nàng đương nhiên sẽ không còn cách nhìn đó nữa."

Từ Tử Lăng nói: "Trước mắt có một việc vô cùng khẩn cấp, có thể giúp nàng và ngươi thay đổi quan hệ, là tìm cách giải quyết vấn đề Ba Thục mà đổ máu thật ít, Ngọc Trí sẽ thấy rõ là ngươi chẳng phải kẻ hiếu chiến hoặc phá hoại hoà bình."

Khấu Trọng đôi mắt rực lên, ngẩng nhìn bầu trời đêm đen thẫm, trầm giọng: "Đúng! May mà Lăng thiếu gia thức tỉnh ta. Chiến tranh thật đáng sợ, không ai chịu đựng nổi, tránh được thì nên tránh. Nói thật, từ sau trận chiến Lạc Dương lòng ta chứa chất ý niệm phục thù, do đó lúc đầu tưởng hai chiến thuyền của lão gia là thuỷ quân của Phụ Công Hựu, trong lòng hết sức nóng nảy, chỉ muốn đại khai sát giới. Bất quá qua một trận khóc lóc thống khổ vừa rồi, thù hận trong lòng cũng tiêu tan, nghĩ được rằng Lý Thế Dân cũng thân bất do kỷ. Dù sao chăng nữa, ta cũng tuyệt không bỏ qua cho Lý Nguyên Cát, cả Lý Kiến Thành nữa, trước khi chết Dương công đã dặn dò như thế."

Từ Tử Lăng tưởng chừng nghe thấy trong thành Trường An vọng lại tiếng la thét kinh người của trận chiến. Tình thế hiện thời phát triển như vậy, chẳng ai có thế sửa đổi vận mệnh tương lai đã được xếp đặt.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-800)


<