Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Quỷ Bảo - Hồi 010

Quỷ Bảo
Trọn bộ 104 hồi
Hồi 010: Một Trận Thư Hùng
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-104)

Lãnh Diện nhân!

Một chàng trai không quá đôi mươi, trong giang hồ chưa từng nghe qua tên tuổi, các cao thủ trong Thiên Tề giáo ai nấy đều ngạc nhiên, không hiểu gì cả. Một chàng trai như thế, mặt đẹp mày ngài phong nghi nho nhã, có một bản lãnh siêu quần dám so tài với Đường chủ Thể Điệp Lý Vân Hương, thiếu chút nữa Lý Vân Hương phải khốn đốn dưới tay chàng thì ai còn tin được.

Hoàng Thượng Chí cười thầm, không ngờ chú ăn mày nhỏ người em kết nghĩa của chàng lại gắn cho chàng một cái tên kỳ lạ rồi cứ gọi mãi. Nhưng vì đâu Lãnh Diện nhân lại hiện ra, chộp lấy Thiên Tinh Cái. Một khi yếu huyệt của Thiên Tinh Cái đã bị cầm nã thì không còn có thể dùng cách nào để tự giải thoát được. Mồ hôi trên trán Thiên Tinh Cái xối xả như tắm.

Hoàng Thượng Chí mỉm một nụ cười nhạt nhìn Thể Điệp Lý Vân Hương một mắt, rồi nói:

- Chúng mình không ngờ lại gặp nhau quá sớm.

Trên mặt trắng của Thể Điệp Lý Vân Hương hiện ra những nét kinh dị nàng gượng cười, nói:

- Lãnh Diện nhân! Không ngờ ngươi lại đem cái chết đến cho ta sớm thế.

Thiên Tinh Cái không nhịn nổi, ré lên một tiếng nói:

- Lãnh Diện nhân! Ngươi biết bổn Đường chủ là ai không?

Hoàng Thượng Chí ngạo nghễ đáp:

- Biết rồi. Người là đứa Cái bang đã bỏ rơi nên nhập vào một đảng cướp, phản sư bội tổ.

Toàn thân Thiên Tinh Cái run lên. Hắn hét lớn:

- Lãnh Diện nhân! Người muốn làm gì ta?

Hoàng Thượng Chí quay mặt nói với Nam Cái đang đứng sững sờ trong đấu trận:

- Lão ca! Lão ca xét thấy cần phải xử trí thế nào?

Nam Cái nét mặt còn hậm hực, đáp:

- Nó đã bi đuổi ra khỏi Cái bang lâu rồi giờ đây không thể trừng trị theo quy luật của Cái bang nữa! Tiểu đệ cứ tùy ý định đoạt. Lão ăn mày này không có ý kiến gì.

Hoàng Thượng Chí nói:

- Nếu vậy thì tôi giết nó đi rồi tìm đến Cái bang tạ tội vậy.

Mặt của Thiên Tinh Cái xám ngắt như tro, đôi mắt trợn ngược nhìn Hoàng Thượng Chí nói trong hốt hoảng:

- Lãnh Diện nhân! Ngươi có giết ta thì ngươi cũng không thoát chết được.

Hoàng Thượng Chí cười gằn một tiếng:

- Đó lại là chuyện khác, ngươi khỏi phải lo.

Thiên Tinh Cái đưa mắt nhìn vào tám lão già mặc áo xanh như muốn cầu cứu. Thể Điệp Lý Vân Hương hét lớn:

- Lãnh Diện nhân! Ngươi dám táo bạo giết...

Không đợi cho nàng dứt lời, Hoàng Thượng Chí đáp ngay:

- Việc này thì có gì mà không dám! Ta giết nó trước, rồi lần lượt sẽ đến phiên các ngươi.

Câu nói ấy làm cho đôi mắt Thể Điệp Lý Vân Hương như muốn nảy lửa, da mặt trắng hồng của nàng đổi ra máu xanh. Nàng hất hàm một cái tức khắc có bảy cao thủ trong Thiên Tề giáo bỗng một lượt bước tới về hướng Hoàng Thượng Chí.

Một trong tám lão giá áo xanh nói:

- Lãnh Diện nhân! Nếu ngươi táo bạo hạ thủ Nhiệm đường chủ thì không thể nào tránh khỏi một cuộc huyết thù của chúng ta đối với Cái bang.

Hoàng Thượng Chí nghe câu nói ấy hơi giật mình. Thiên Tề giáo, một bang giáo lớn nhất trong thời bấy giờ, cao thủ rất đông, nếu họ nuôi hận, muốt tiêu diệt Cái bang thì tai hại sẽ không biết đâu mà lường. Tuy chàng là kẻ chẳng bao giờ chịu khuất phục trước uy quyền của kẻ khác, song chàng lại không muốn vì hành động của chàng thiệt hại đến Cái bang, nên chàng đưa mắt liếc nhìn Nam Cái, như muốn nhờ Nam Cái định đoạt.

Lúc đó bảy cao thủ áo xanh đã tiến đến cách chàng một trượng. Họ dừng lại, cùng nhau vận nội công chuẩn bị đánh ra. Bầu không khí ấy làm cho mọi người hồi hộp như nghẹt thở.

Cao thủ Thiên Tề giáo xông trận có đến hơn năm mươi người. Người nào cũng đang để mắt chăm chăm nhịn vào Hoàng Thượng Chí. Nam Cái râu tóc dựng ngược lên, căm tức đến cực độ, nhưng không biết phải giải quyết cách nào. Vì các môn đồ Cái bang rải rác khắp nơi, nếu chạm với Thiên Tề giáo chủ thì chưa biết cuộc huyết chiến sẽ ghê rợn đến bực nào?

Lão già áo xanh đó trông có vẻ đắc ý, quay lại nói với Nam Cái:

- Thân phận của tiện nhân đang ở trong tay Trưởng lão, một lời nói của Trưởng lão sẽ gây an nguy giữa chúng ta. Tiện nhân vốn là kẻ Cái bang khai trừ kia mà.

Nam Cái đôi mắt nảy lửa, nhìn bảy cao thủ áo xanh hỏi:

- Các ngươi chuẩn bị giải cứu cho đồng bọn, vậy ý các ngươi thế nào?

Một lão già áo xanh nói:

- Chỉ cần để cho Nhiệm đường chủ thừa kế trọng trưởng Cái bang là hai phái chúng ta sẽ hòa hảo cộng tác trên bước đường tương trợ nhau trên giang hồ.

Nam Cái thét lên:

- Không được!Chỉ trừ lúc nào ta chết đi mới có thể nói đến chuyện đó.

Một cao thủ áo xanh cười ha hả, nói:

- Người còn sống hay chết chúng ta cũng chẳng quan tâm lắm!

Nam Cái nói:

- A! Nếu vậy Cái bang và Thiên Tề giáo sẽ trở thành hai phe thù địch kể từ naỵ Dứt lời Nam Cái quay mặt hướng về phía Hoàng Thượng Chí lớn tiếng hô:

- Giết!

Một tiếng ré ghê hồn, máu tươi vọt ra Thiên Tinh Cái đã bị Hoàng Thượng Chí vật chết, bể đầu nằm dưới đất.

Cùng trong lúc đó bảy cao thủ áo xanh đồng một lượt phát chưởng đánh bổ tới Hoàng Thượng Chí, và vây quanh địch thủ. Bọn đồ đệ trong Thiên Tề giáo nãy giờ đứng xem, bỗng thấy tình thế hỗn loạn, liền hè nhau một lượt áp vào đánh với Nam Cái. Hai tên chưa kịp so tài thì từ sau hốc đá bỗng nhiên có hai cái bóng nhảy vọt ra một lượt, phi thân vào trận đấu.

Hai người mới đến này lại là Bắc Tăng và tiểu ăn xin Đông Phương Huệ.

Thấy có người đến trợ lực, tuy với số người ít ỏi song Nam Cái và Hoàng Thượng Chí cũng trấn tĩnh được tinh thần, ra uy kháng địch. Bọn Thiên Tề giáo quá đông, người nào võ công cũng thâm hậu mặc dù bên Nam Cái có người tiếp cứu, họ vẫn không sợ sệt ùa vào giao đấu. Chưởng phong vun vút, tạo ra từng luồng gió mạnh, bụi cát bay ngất trời.

Thể Điệp Lý Vân Hương vốn có mồi thâm thù với tiễu ăn xin Đông Phương Huệ nên thấy bóng Đông Phương Huệ xông vào nàng hét lên một tiếng, vung tay đánh tới một chưởng.

Đông Phương Huệ mặt vẫn tươi cười nheo một mắt nhìn Lý Vân Hương và ngạo nghễ giao đấu. Bãi chiến trường lúc này nghẹt mùi sát khí. Không ai còn có thể tưởng tượng nổi một cuộc huyết chiến xảy ra thảm khốc như thế.

Từng tiếng rú nổi lên kinh hồn! Từng luồng máu tươi phụt ra đỏ ối! Từng xác người ngã gục giữa chiến trường.

Đông Phương Huệ nhờ thân pháp lanh lẹ nên giao đấu với Lý Vân Hương một cách dễ dàng. Tám cao thủ áo xanh nhờ có một nội lực thâm hậu, nên có thể họp sức nhau chống lại Nam Cái không bị thiệt mạng. Riêng những bộ hạ trong Thiên Tề giáo, tuy đông người, vây đánh Bắc Tăng, mà võ công họ còn non kém hơn nên lần lượt bị Bắc Tăng đả thương gần hết.

Hoàng Thượng Chí trong chiến trận này kề như một kẻ võ công giỏi nhất. Chàng vận dụng "Linh Qui tam thức" Môn võ này quả là một môn tuyệt kỹ. Mỗi cái vung tay, mỗi cái đá chân của chàng là một đối thủ bi chết hoặc bị thương. Nhưng bộ hạ Thiên Tề giáo lại quá đông cứ một người bị thương ngã gục xuống thì hai ba kẻ khác lại xông vào tiếp ứng. Đánh được một lúc thì dưới tay Hoàng Thượng Chí đã có hơn mười bốn xác chết chồng chất lên nhau. Tuy phía Hoàng Thượng Chí chỉ có bốn người, nhưng so về công lực thì bọn Thiên Tề giáo không thể nào thắng nổi. Nếu cuộc giao đấu kéo dài phần thảm bại bọn Thiên Tề giáo không thể nào cứu vãn nổi.

Giữa lúc đó bỗng nhiên nổi lên một tiếng hú xé không gian. Tiếng rú rùng rợn quá, ai nghe cũng phải khiếp hồn. Các đấu thủ đều ngừng tay nhìn về phía có tiếng hú!

Đột nhiên, một vật tròn và đỏ loét từ đằng xa bay đến, rơi xuống giữa chiến trận. Tiếp theo có tiếng hét!

- Huyết sọ!

- Huyết sọ!

Thật vậy, một chiếc đầu lâu máu lăn lông lốc trên bãi cỏ mà ai trông giấy cũng phải khiếp người. Huyết sọ là dấu hiệu của Chủ nhân Quỷ bảo! Tại sao Huyết sọ lại xuất hiện nơi đây?

Nam Cái, Bắc Tăng, tiểu ăn xin và Hoàng Thượng Chí đều dừng tay một lượt từ từ đứng về một phía! Trong lúc đó các đồ đảng trong Thiên Tề giáo cũng tập trung một nơi, run lẩy bẩy đưa mắt nhìn chiếc đầu lâu đỏ. Cảnh máu đổ thịt rơi mịt mù cát bụi chấm dứt, nhường lại cho cảnh im lặng hãi hùng.

Huyết sọ! Chỉ một chiếc đầu lâu máu xuất hiện đã làm cao các cao thủ võ lâm sợ sệt dường ấy thì uy vũ của Chủ nhân Huyết sọ còn khủng khiếp đến bực nào? Bao nhiêu con mắt như thất thần trước cái Huyết sọ quái gở kia. Chỉ riêng có Hoàng Thượng Chí thì khác hẳn! Chàng nhìn Huyết sọ không phải với vẻ sợ sệt mà đầy vẻ căm thù. Nhưng Chủ nhân Quỷ bảo xuất hiện nơi đây với mục đích gì? Không ai biết cả, họ chỉ biết rằng một khi chúa Quỷ bảo đã xuất hiện thì không thể nào tránh khỏi một cuộc tàn sát thê thảm.

Chiếc đầu lâu nằm dưới ánh nắng, lóng lánh màu đỏ tươi, chói ngời như hăm dọa. Bỗng Hoàng Thượng Chí hừ lên một tiếng rồi từ từ bước về hướng Huyết sọ. Tiểu ăn xin Đông Phương Huệ thấy thế hét lên một tiếng, chạy theo nắm tay Hoàng Thượng Chí nói trong hơi thở:

- Chí ca! Anh định làm gì?

Nam Cái và Bắc Tăng trố mắt nhìn vào Hoàng Thượng Chí như muốn hỏi dò ý kiến. Hoàng Thượng Chí lạnh lùng nói.

- Tôi hủy diệt ác vật này trước đã!

Nam Cái và Bắc Tăng hét to:

- Không nên! Không thể được!

Các cao thủ Thiên Tề giáo không có một tiếng nói. Họ lặng lẽ rút lui bỏ lại mấy xác chết nằm trơ trên bãi cỏ. Trong chốc lát chỉ còn lại bốn người trong bọn Hoàng Thượng Chí mà thôi...

Bắc Tăng thấy thế nói nhỏ với Nam Cái:

- Thế này là chúa Quỷ bảo đã có ác cảm với chúng ta rồi.

Nam Cái trố mắt hỏi:

- Vì đâu lão huynh biết?

Bắc Tăng nói:

- Nơi bến Bạch thủy Võ Hầu từ có mấy người trong quí môn bị hại. Giờ đây các cao thủ trong Thiên Tề giáo lại được an toàn thoát đi. Như vậy chúa Quỷ bảo xuất hiện nơi đây không phải đo ác cảm với chúng ta thì còn mục đích gì nữa?

Nam Cái lắc đầu nói:

- Điều đó thật khó hiểu.

Tiểu ăn xin Đông Phương Huệ sợ hãi hỏi:

- Thế thì hai vị tiền bối sao không liệu cách thoát thân cho sớm.

Bắc Tăng lắc đầu:

- Chúng mình không thể nào thoát khỏi đâu!

Hoàng Thượng Chí bỗng vùng mạnh, thoát ra khỏi tay Đông Phương Huệ, nhảy xổ đến bên Huyết sọ. Nam Cái và Bắc Tăng giật mình, Tiểu ăn mày Đông Phương Huệ ré lên một tiếng, nhưng không còn cách nào cản trở kịp nữa. Hoàng Thượng Chí nói:

- Huyết sọ! Mày xuất hiện...

Chưa dứt lời, chàng đã vung tay phát chưởng đánh vào chiếc đầu lâu máu...

Nhưng chàng vừa vung tay thì từ phía sau khóm đá một bóng người nhảy vọt tới như bay. Cái bóng đó mặc quần áo xám, mặt bao kín một chiếc khăn cũng màu xám, hai chân bay cách đất ba trượng, đáp trên đầu Hoàng Thượng Chí như một con chim đại bàng vậy.

Hoàng Thượng Chí giật mình, thu tay lại đánh thẳng lên. Gió lộng vèo vèo!

Bóng người áo xám phất tay qua một cái, hai làn chưởng chạm nhau "binh" một tiếng. Hoàng Thượng Chí thất kinh! Cả người chàng đều rởn ốc. Toàn thân như muốn tan ra từng mảnh. Thật là kinh khủng!

Hoàng Thượng Chí cố lấy hết tàn lực, tung mạnh ra một đòn nữa, nhưng chưa kịp thì một làn kình lực của đối phương đã phát ra, từ trên đầu Hoàng Thượng Chí ép xuống. Chỉ nghe Hoàng Thượng Chí ré lên một tiếng thảm não, và tiếp theo tiếng ré ấy thân xác Hoàng Thượng Chí đã tung ra xa sáu trượng, nằm gục trên bãi cỏ.

Tiểu ăn xin Đông Phương Huệ rú lên một tiếng ôm lấy chàng. Trong lúc đó Bắc Tăng, Nam Cái đồng tiến tới một bước. Bóng người áo xám bấy giờ đã đáp xuống đất, đứng sừng sững trông rất ghê rợn. Hắn là một quái nhân, mặt mày đều dấu kín trong lớp vải màu tro, chỉ chừa lại ai lỗ mắt sáng quắc như hai luồng điện.

Quái nhân nhìn chằm chằm vào Hoàng Thượng Chí như muốn tiến tới để kết liễu sinh mạng chàng. Tiểu ăn xin ôm xác Hoàng Thượng Chí nhảy ra xa ba trượng, đôi mắt đầy sợ sệt, liếc nhìn quái nhân như muốn khẩn cầu dung tha cho người bạn tri kỷ của hắn.

Nam Cái và Bắc Tăng sát cánh đứng trước mặt quái nhân, đề phòng nếu quái nhân nhảy tới hạ độc thủ thì nọ sẽ liều chết ra tay cứu lại cứu sinh mạng Hoàng Thượng Chí. Quái nhân ung dung đưa tay đánh gió một cái, thu chiếc Huyết sọ cất vào trong bụng. Nam Cái nói:

- Huyết sọ! Ngươi dụng ý xuất hiện nơi đây với mục đích gì?

Huyết sọ cười the thé! Tiếng cười như ma kêu quỉ khốc!

Qua một lúc tiếng cười mới dứt, quái nhân đáp:

- Hai đứa bay tự sát hay là chờ ta phải ra tay?

Đôi mày bạc phếu của Bắc Tăng cau lại ông ta cất tiếng đáp:

- A Di Đà Phật! Bảo chủ đã nuốt lời rồi sao?

Huyết sọ với giọng nói rền rền đáp:

- Ta nuốt lời gì?

Nam Cái len vào:

- Ở trong bảo, trước đây ngài đã...

Không đợi cho Nam Cái dứt lời, Huyết sọ rú lên một tiếng dài, cười ha hả nói:

- Ngươi nên bớt những lời nhảm nhí! Chủ nhân Huyết sọ lúc nào cũng hành động theo ý muốn riêng, không lệ thuộc vào một lời nói nào cả thi việc gì phải nuốt lại? Các người biết điều hãy tự sát là hơn.

Tiểu ăn xin Đông Phương Huệ muốn xông tới trước mặt Huyết sọ, nhưng thấy Hoàng Thượng Chí mê man, đôi mắt nhắm nghiền lại thôi không dám rời chàng.

Nam Cái thấy Huyết sọ khăng khăng một lời như vậy. Thất kinh hét lên một tiếng nói:

- Huyết sọ! Ngươi là chúa Quỷ bảo mà ăn nói không giữ lời. Thế thì lão ăn mày và lão hòa thượng này dầu chết cũng chẳng phục. Nhưng trước khi chúng ta chết, ngươi hãy nói cho ta biết lý do nào mà ngươi bắt ta phải chết.

Huyết sọ lại rú lên một tiếng hãi hùng, vang dội cả không gian:

- Lý do?... Ha... ha... ha! Huyết sọ hành động không cần lý do.

Bắc Tăng đôi mắt trợn ngược, nói:

- Huyết sọ! Thế thì ngươi cứ xuống tay đi!

- Các ngươi không chịu tự sát?

- Chúng ta thua kém ngươi thì chết dưới tay ngươi là chuyện dĩ nhiên! Còn việc buộc chúng ta tự sát thì chẳng bao giờ được!

Huyết sọ "hừ" một tiếng,nói:

- A! thế thì ta phải ban ơn hóa sanh cho các ngươi vậy!

Nam Cái đưa tay lên nói:

- Hãy khoan!

Huyết sọ dừng tay hỏi:

- Trước khi chết mi còn có điều gì muốn nói?

Nam Cái trỏ tay về phía tiểu ăn xin và Hoàng Thượng Chí nói:

- Hai đứa bé kia không quan hệ gì! Chúng ta chịu chết, nhưng người hứa không làm hại hai đứa ấy.

Huyết sọ đứng lặng một lúc rồi nói:

- Được!

Nam Cái quay mình lại nói với tiểu ăn xin Đông Phương Huệ:

- Lập tức đem nó rời khỏi nơi đây!

Đông Phương Huệ đôi mắt đẫm lệ nhìn chăm chăm vào Huyết sọ như vừa uất ức vừa van lơn. Hắn muốn nói lời gì nhưng không thể mở miệng. Nam Cái nóng lòng nhảy tới trước mặt Đông Phương Huệ, cất tiếng hét:

- Mi muốn chết cùng bọn ta ư? Hãy mau đem nó lánh đi nơi khác.

Đôi mắt Nam Cái long lanh sáng rực, khiến cho Đông Phương Huệ sợ hãi. Hắn luống cuống nói không ra lời:

- Lão tiền... bối... tôi...

Nam Cái hét:

- Tôi cái gì! Nghĩa đệ cựa ta đã bị một chưởng của lão ma này, nếu lão ma đó dùng hết công lực thì thân xác nghĩa đệ ta đã tan nát mất rồi! Thế là hắn đã nương tay! Ngươi không nghe "Hàn Phách chưởng" và "Bạch Dương công" ghê gớm đến bực nào sao?

Nam Cái nói chưa dứt lời, nét mặt Đông Phương Huệ ngơ ngáo, hình như hắn nhớ một chuyện gì đâu đâu, thốt ra hai tiếng không có nghĩa gì cả:

- Không hay!

Rồi hắn búng chân nhảy vọt đến bên xác Hoàng Thượng Chí. Nam Cái buồn bã cất bước trở lại chỗ cũ, đứng kề vai với Bắc Tăng. Huyết sọ nghiêm nghị tuyên bố:

- Ta sắp ra tay đây!

Nét mặt Nam Cái và Bắc Tăng thoáng qua một luồng uất khí. Cả hai vận dụng công lực hợp nhau để công địch. Tuy hai người này biết sức không thể đương đầu với Chủ nhân Huyết sọ quá một chiêu, nhưng danh phận của hai người này xưa nay đã vang dội trong giới giang hồ, lẽ đâu định bó tay chịu chết, trước địch thủ mà không chống trả.

Hai lão già Bắc Tăng và Nam Cái hét lên một lượt:

- Hạ thủ đi.

Huyết sọ cười khẩy một tiếng, đôi tay phất qua một cái, hai luồng chưởng lực tung ra, tay trái thì đen như mực, tay mặt thì trắng như tuyết. Đó là "Hàn Phách chưởng" và "Bạch Dương công" một công lực quái gở trong đời, mà Huyết sọ đã dùng tàn sát không biết bao nhiêu vô lâm giang hồ.

Hàn Phách chưởng Và Bạch Dương chưởng có thể gọi là một môn võ công tuyệt thế mà khi đã đánh ra thì không còn cách nào chống lại nữa. Bởi vậy, vừa thấy một bàn tay trắng một bàn tay đen của Huyết sọ vừa vũ động Nam Cái và Bắc Tăng xem như mình đã chết, mặt mày biến sắc.

Đôi chưởng Huyết sọ giao tréo thau, quay tròn một vòng, công tới. Một luồng khí nóng, một luồng khi lạnh cùng một lúc bốc ra xoáy thẳng vào mặt đối phương. Đã đến nước này còn biết làm gì hơn, Nam Cái và Bắc Tăng vận dụng hết sức bình sinh hợp lực nhau tung ra hai chưởng chống trả lại. Ôi! Thật ra không ai còn có thề tưởng tượng được sức mãnh liệt của hai làn chưởng phong đó lúc gặp nhau.

"Bình" một tiếng! Cát đá bay ngất trời mù mịt không còn thấy được cảnh vật nữa. Nam Cái và Bắc Tăng không chết! Hai lão già ấy chỉ bị toàn thân rúng động và thối lui ra tám thước, máu huyết trong người như muốn ngưng lại mà thôi. Qua một lúc, hai người trấn tĩnh nhìn nhau như ý nghi hoặc - Huyết sọ nương tay không giết chết họ sao?

Hai người còn đang phân vân thì Quái nhân Huyết sọ đã "hừ" lên một tiếng công tới luồng chưởng thứ hai, uy thế rùng rợn, như có thề phi sa tẩu thạch.

Nam Cái và Bắc Tăng liền nhảy qua mỗi người một bên, cách xa năm thước, đồng thời quay mình lại bửa ra một chưởng. Song chưởng vun vút xoáy vào hai bên hông Quái nhân Huyết sọ nhưng Quái nhân Huyết sọ chỉ lắc mình một cái, hai tiếng động vang lên.

- Bình! Binh!

Nam Cái và Bắc Tăng lại một lần nữa bị thối lui năm thước, máu tươi muốn vọt ra miệng. Trong lúc hai lão già này chưa kịp đứng vững thì Quái nhân Huyết sọ đã xông đến tiếp thêm một chưởng nữa. Chỉ nghe Bắc Tăng và Nam Cái đồng "hự" lên một tiếng, mỗi người phun ra một búng máu rồi té ngồi ruộng đất.

Quái nhân Huyết sọ rộ lên một tiếng cười rùng rợn đôi mắt sáng quắc nhìn thẳng vào Nam Cái và Bắc Tăng hai chân sạt sạt bước tới. Nam Cái thở dài, phun ra một búng máu than:

- Ôi tánh mạng lão ăn xin này không còn nữa rồi!

Bắc Tăng thấy Nam Cái mang khốn, nhưng đành lấy mắt nhìn không biết làm sao hơn vì chính ông ta cũng đang ở trong tình trạng đó.

Giữa lúc nguy ngập, bỗng từ xa mấy tiếng toong! toong! toong vọng lại. Tiếng động này như tiếng gậy chống xuống đất. Đôi mắt Nam Cái vụt sáng lên. Một tia hy vọng lóe ra. Tiếp đó, từ xa một chấm đen xuất hiện và tiếng toong! Toong!toong! nghe rõ dần.

Bắc Tăng đôi mày trắng dựng ngược lên, nhìn Nam Cái nói trong bơi thở hổn hển:

- Này lão huynh! Đúng là Tống lão tiền bối rồi!

Nam Cái quên cả nguy niềm đang đe doa. trước mắt, mỉm cười nói:

- Phải! Chính là vị sư thúc Tống Thiết Trượng. chẳng ngờ... lão tiền bối còn sống...

Quái nhân Huyết sọ đột nhiên dừng tay, lạnh lùng cười một tiếng rồi quay mình lắc một cái đã biến mất dạng. Chỉ trong nháy mắt, một độc cước lão nhân xuất hiện. Ông lão này mình ốm như bộ xương khô, chân cụt mất một giò, tay cầm cây gậy trúc đen láng râu tóc chỉ còn có mấy sợi ngoe ngoe và bạc trắng. Nhưng đôi mắt có hai luồng nhãn quang chói sáng khiến ai trông thấy cũng phải khiếp vía.

Nam Cái cố nhịn đau, lết tới trước một độc cước lão nhân cúi lạy, lão nói:

- Triệu Phi xin tham kiến sư thúc.

Bắc Tăng cũng lê xát đến gần cúi đầu thủ lễ và nói:

- Bốn mươi năm nay không được yết kiến Tống lão tiền bối Chẳng ngờ Tống lão tiền bối thân thể vãn khang an.

Độc cước quái nhân chính là Tống Thiết Trượng, sư thúc của Nam Cái. Nói về tuổi tác thì ông đã sống trên một trăm tuổi có dư. Bốn mươi năm về trước trên giang hồ thoạt tiên ông mất tích không ai rõ ông còn sống hay đã chết rồi nay trong lúc hai người kia đang gặp nguy biến lại được ông xuất hiện làm cho Quái nhân Huyết sọ phải bỏ chạy thì thật là một chuyện hy hữu.

Trước đây bốn mươi năm, Tống Thiết Trượng vì tranh một danh khí, dùng cây gậy trúc đánh với tám Chưởng môn của tám phải lớn trong võ lâm trên đỉnh Thái Sơn. Sau hai ngày hai đêm, tám Chưởng môn của các phái có bốn người chết, bốn người bị thương. Tin này làm chấn động võ lâm, và cũng nhờ việc ấy mà danh tiếng của Cái bang được mọi người kính nể. Nhưng chẳng biết vì đâu sau vụ đấu chiền ở đỉnh Thái Sơn Tống Thiết Trượng bỗng nhiên mất tích. Và cho đến hôm nay ông lão ấy mới xuất hiện trở lại trong giang hồ.

Đầu gậy trúc của Tống Thiết Trượng có gắn một miếng sắt, nên ông lão đi đến đâu cũng nghe có tiếng tong! tong! vang lên. Tiếng đó là tiếng gậy trúc chống xuống đất thay cho bước chân. Đôi mắt sáng quắc của Tống Thiết Trượng quét qua Nam Cái, rồi hỏi:

- Con là Triệu Phi?

Nam Cái cúi đầu đáp qua hơi thở:

- Dạ! Chính là đệ tử.

Tống Thiết Trượng ngước mặt lên trời cười lớn:

- A ha...! Con cũng đã già rồi! A! Lão ma thần đó đâu rồi?

Nam Cái thưa:

- Hắn thấy sư thúc đến nên bỏ chạy!

Tống Thiết Trượng "hừ" một tiếng nói:

- Nó lại dám gây hấn với bổn bang? Ta Tống Thiết Trượng không thể nào tha cho nó được.

Nam Cái nói:

- Sư thúc trở về thật là phước lớn cho Cái bang.

Tống Thiết Trượng cau mày nói:

- Ờ! ta đã không còn muốn biết đến việc đời nữa, cố đem thân ẩn dật, chẳng ngờ nơi ẩn cư của ta bị đất sụp buộc ta phải đi tìm chỗ khác. Vừa rồi ta được nghe trong Cái bang có nhiều việc nên phải trở lại cáng đáng việc đời. Ngươi mau trở về Cái bang thu xếp việc suy lập vị Bang chủ.

Nam Cái ngơ ngác hỏi:

- Còn sư thúc?...

Tống Thiết Trượng nói:

- Ta đến Quỷ bảo đòi một món nợ. Đây ta có hai viên đơn dược, hai con chia nhau mà uống đi.

Lão già thò tay vào túi lấy hai viên thuốc đưa cho Nam Cái rồi lắc mình một cái đã nhảy vọt ra xa mười mấy trượng. Tiếp đó lão lắc mình một cái thứ hai nữa thì không còn thấy tăm dạng lão đâu nữa.

Nam Cái và Bắc Tăng nhìn theo. Cả hai đều vừa mừng vừa tủi. Họ chia nhau mỗi người một viên thuốc mà uống vào. Uống xong, họ lại ngồi xếp bằng trên thảm cỏ để vận công. Quả thật không sai, hai viên thuốc đó là một linh dược hiếm có trên đời. Hai người vận công một lúc thì máu huyết lưu hành khắp huyệt đạo, và sức khỏe của họ trở lại bình thường, không còn đau đớn gì nữa.

Bắc Tăng ngẫm nghĩ một lúc rồi như có điều gì nghi ngờ, nói với Nam Cái:

- Này lão huynh! Tôi thấy chúa Huyết sọ hình như có điều khả nghi.

Nam Cái ngơ ngác hỏi:

- Sao?...

Bắc Tăng nói:

- Công lực của chúa Quỷ bảo mình đã nếm qua lúc vào trong Quỷ bảo. Nhưng vừa rồi vì sao công lực của hắn lại có phần sút kém thư vậy?

Nam Cái ngẫm nghĩ nói:

- Hay là hắn không có ý hạ sát?

Bắc Tăng lắc đầu.

- Không phải thế đâu! Chính hắn đã buộc chúng ta phải tự sát kia mà. Đã thế hắn còn nhân nhượng gì nữa. Nhưng chúng mình chịu nổi đến ba chiêu thì thật lạ!

Crypto.com Exchange

Hồi (1-104)


<