Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Phi đao hựu kiến phi đao - Hồi 04

Phi đao hựu kiến phi đao
Trọn bộ 10 hồi
Hồi 04: Hồi 4
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-10)

Tuyết xuân đã tan, trên núi cao đã có dòng suối trong vắt chảy xuống.

Nhưng ở đỉnh núi thâm sơn mịt mùng mây trắng, tuyết vẫn còn tồn đọng từ bao đời. Vẫn lóe sáng ánh ngân quang.

Trong thế giới một màu trắng bạc đó, vạn sự vạn vật đều rất ít có biến hóa, thậm chí có thể nói không có biến hóa.

Chỉ có sinh mệnh mới có biến hóa.

Nhưng ở nơi đó, cơ hồ hoàn toàn không có sinh mệnh.

Lúc Lý Hoại đến nơi đó, đã cảm thấy được điểm đó.

Hắn không để ý tới.

Bởi vì hắn đã có một thứ cảm tình thần bí mà trong mộng cũng không tưởng nổi, cũng có một nữ nhân hắn chưa bao giờ mộng tưởng qua, đã giúp hắn đạt được một sinh mệnh mới.

Hắn đã mang sinh mệnh đến thế giới đó.

Nhưng sáng sớm hôm nay đối với Lý Hoại mà nói, tất cả vạn sự vạn vật giữa thiên địa đều đã bị hủy diệt.

Lý Hoại đã trải qua một trăm mười bảy ngày ở đây, một ngàn bốn trăm lẻ bốn canh giờ.

Mỗi một ngày, mỗi một canh giờ, mỗi một khắc, đều nồng nàn nhu tình mật ý không rời.

Trăng tịnh không lạnh.

Sự ấm áp dịu dàng của ánh trăng bọn phàm phu tục tử vĩnh viễn vô phương lãnh hội được.

Lý Hoại tự hào, cũng tự kiêu, bởi vì hắn đã đón nhận được cái người khác vô phương đón nhận.

Bảo kiếm có hai cạnh, mỗi một chuyện đều có hai mặt chính phản.

Đạt được vật mình trân quý nhất, thông thường cũng có thể đánh mất vật mình trân quý nhất. Mình đạt được càng nhiều vật quý, đánh mất thông thường cũng càng nhiều hơn.

Trong trăm ngàn thứ nhu tình, Lý Hoại thường đột nhiên có cảm giác mình đã có một nỗi thống khổ từ đó đến giờ chưa từng có.

Hắn sợ mất.

Hắn sợ mất nữ nhân yêu thương nhất trong sinh mệnh hắn.

Từ lúc ban đầu, hắn đã có một thứ cảm giác sớm muộn gì hắn cũng mất nàng.

Sáng sớm hôm nay, cảm giác đó của hắn đã linh nghiệm.

*****

Sáng sớm hôm nay, cực kỳ tĩnh mịch, cực kỳ lạnh, cực kỳ đẹp, hoàn toàn không khác gì một trăm mười bảy buổi sáng sớm trước đây.

Điểm khác biệt là, sáng sớm hôm nay, đã không còn ai bên cạnh Lý Hoại.

Người đâu?

Người đã đi, đi như giấc mộng, như làn khói, như hơi sương.

Không để lại một lời, không để lại một chữ, như vậy mà đi.

.... Nàng thật sự đi như vậy sao?

Thật, mỗi chuyện đều thật, tình cũng thật, mộng cũng thật, tụ cũng thật, ly cũng thật.

Giữa nhân thế có cái gì chân thật hơn so với ly biệt?

*****

Lý Hoại bắt đầu hư.

Lý Hoại ăn, Lý Hoại uống, Lý Hoại ghẹo, Lý Hoại bài bạc, Lý Hoại say. Hắn ăn, ăn không vô, hắn bài bạc, bài bạc không thắng, hắn ghẹo gái, cũng có người khác ghẹo gái của hắn.

Cho nên hắn chỉ còn say. Nhưng làm sao say? Có nguyện say hoài không tỉnh, đó cũng chỉ bất quá là giấc mộng của thi nhân.

Có ai có thể say hoài không tỉnh chứ?

Lúc tỉnh dậy, liền có hư không và tịch mịch như cơn gió lạnh quất vào mặt, còn ai có thể hiểu chứ?

Một lãng tử không có cội rễ, luôn hy vọng có chút cội rễ thuộc về mình.

Cho nên Lý Hoại lại quay trở lại Sơn Thành.

Sơn Thành nho nhỏ đó cũng giống như tuyết trắng cổ xưa trên đỉnh núi không bao giờ tan chảy, luôn luôn rất ít có biến hóa.

Nhưng lần này khi Lý Hoại quay về, đã hoàn toàn biến đổi.

*****

Sơn Thành đã biến đổi.

Vẫn là vùng núi xa xôi, đá trắng cây xanh hoa đỏ cát vàng dưới núi vẫn còn đó.

Nhưng Sơn Thành đã không còn.

Người trong Sơn Thành cũng không còn.

Tòa thành đó phảng phất từ xa xưa cho đến nay đã luôn luôn tồn tại trong tâm trong mắt Lý Hoại. Sơn Thành vĩnh viễn còn tồn tại đó, hôm nay đã đột nhiên không còn.

Sơn Thành không ngờ đã biến thành một tòa tử thành.

*****

Một con gà chết, một con chó chết dở, một cái lá rụng bị gió đẩy đưa trên con đường cát vàng tĩnh lặng như chết, tiếng song cửa gãy "cộp cộp" va đập, một cái lò lửa nguội lạnh, một hồ rượu rớt tan tàn, nồi lật úp trên đất, không có cái bánh bao nào.

Người cũng đã gần chết như con chó.

Người đó là người duy nhất Lý Hoại thấy được khi hắn quay trở về Sơn Thành.

Hắn nhận ra người đó, hắn đương nhiên nhận ra người đó.

Bởi vì người đó là Trương lão đầu chủ tiệm bán bánh bao.

- Nơi đây tại sao lại biến thành như vầy? Mọi người ở đây đâu rồi? Chuyện gì mà ra nông nổi như vầy?

Lý Hoại phí công tra hỏi Trương lão đầu, vẫn hỏi không ra một kết quả nào.

Trương lão đầu đã giống như con chó ngoài đường kia, đói đến mức xem chừng sắp chết tới nơi.

Lý Hoại đem hết tất cả đồ ăn thức uống trong gói hành lý cho người và chó ăn, cho nên hiện tại chó đã bắt đầu có thể rên ư ử, người cũng bắt đầu có thể nói.

Chỉ đáng tiếc lời người nói chỉ có một chữ. Tuy chữ đó lão không ngừng lặp lại, cũng vẫn chỉ có một chữ, một chữ "khả":

- Khả Khả, Khả Khả, Khả Khả, Khả Khả...

Chữ đó lão nói đi nói lại không ngừng, cũng không biết đã nói bao nhiêu lần, cũng không biết còn muốn nói bao nhiêu lần.

Lý Hoại thiếu điều muốn nhảy dựng.

Hắn đã rất lâu không nghe đến cái tên đó, Trương lão đầu vì sao lại muốn lặp đi lặp lại không ngừng gọi tên nàng?

Sơn Thành đã chết, trong tử thành đó, trừ Trương lão đầu ra, không còn có ai khác có thể may mắn sống sót.

- "Khả Khả" - Lý Hoại hỏi - "Nàng còn sống không?"

Trương lão đầu ngẩng đầu nhìn hắn, trong đôi mắt già nua si ngốc mê mang, đột nhiên lóe qua một ánh sáng.

Vì vậy Lý Hoại chung quy lại gặp được Khả Khả.

*****

Phương gia hậu viên đã trở thành hoang vu, trong đình viện hoang vu, giữa đình đài lạnh lẽo, nơi sâu hút cây cỏ điêu linh, có căn nhà tùng mộc tiểu trúc ba gian.

Đêm đã rất khuya.

Trong hoang viên chỉ có một ánh đèn.

Lý Hoại từ chỗ Trương lão đầu đi tới, nhìn thấy căn nhà nhỏ đó.

Đèn trong nhà, người dưới đèn.

Một người ốm o cơ hồ hoàn toàn biến hình, một khuôn mặt trắng nhợt si mê.

Khả Khả.

- Lý Hoại, ngươi là tên tiểu quỷ, ngươi quả thật hư đáng chết.

Miệng của nàng, lặp đi lặp lại ba câu đó không ngừng, tâm của nàng đã hoàn toàn tan vỡ, vạn sự vạn vật trên thế gian cũng đều đã tan vỡ thành từng mảnh nhỏ theo tâm nàng. Trừ ba câu đó ra, nàng đã vô phương liên tưởng đến bất cứ cái gì khác trên thế gian này.

Một người tim tan vỡ, tư tưởng cũng theo đó mà tan vỡ.

Tâm Lý Hoại cũng tan vỡ, nhưng trên mặt hắn lại vẫn mang theo nụ cười vừa khả ái vừa khả hận muôn thuở.

Giây đó phút đó tình đó cảnh đó, hắn không cười thì còn có thể làm gì, muốn hắn khóc sao?

- "Khả Khả, ta là Lý Hoại, ta là tên tiểu quỷ hư hỏng đáng chết, ta đã hư hỏng đến mức cả ta cũng muốn chết đi cho rồi". - Lý Hoại thốt - "Hư hỏng đến mức này, đã không còn có thể tìm ra người thứ hai hư hỏng như vậy, cho nên ta tin rằng nàng nhất định còn nhận ra ta".

Khả Khả lại xem chừng hoàn toàn không nhận ra hắn.

Khả Khả nhìn hắn, xem chừng đang nhìn một bóng dáng nàng chưa từng gặp mặt.

Lối nhìn của Khả Khả, căn bản không giống nhìn một người, mà chừng như đang nhìn một đống phân chó.

Sau đó Khả Khả lại tát.

Cái tát đó quả thật đã đập vào mặt Lý Hoại, Lý Hoại vẫn cười, còn cười rất thoải mái.

- Nàng còn nhận ra ta, ta biết nàng nhất định còn nhận ra, nếu không nàng không đánh ta.

- "Ta nhận ra ngươi?" - Bộ dạng của Khả Khả vẫn còn si si mê mê - "Ta nhận ra ngươi?"

Lý Hoại gật đầu.

Lúc hắn gật đầu, hắn đã nhận thêm một cái tát.

Hắn thích bị nàng đánh, cho nên hắn mới chịu đựng mấy cái tát của nàng.

Hắn cũng biết cho dù nàng có tát hắn tám trăm bảy chục lần, hắn cũng cam tâm tình nguyện chịu đòn.

Bởi vì đó là những cái tát si mê cuồng điên. Lúc cái tát thứ ba của Khả Khả tiểu thư chạm đến mặt hắn, ngón tay cái của nàng cũng đồng thời điểm lên "Nghênh Hương huyệt" dưới mũi hắn.

Vì vậy Lý Hoại lại hư hỏng.

*****

Khách sảnh cổ lão, đình viện thâm trầm, trong vẻ lạnh lẽo thê lương vẫn mang đậm một thứ ý tứ trang nghiêm tôn kính khó nói.

Hồng mai vạn điểm, phòng ốc hàng hàng, đình đài lâu các lớp lớp, giữa không gian lẫn lộn đó, một lão nhân tịch mịch ngồi một mình dưới mái vòm, phảng phất đã cách biệt với thế giới đó lâu rồi.

Tịnh không phải thế giới đó phải cách biệt lão, mà là lão muốn cách biệt thế giới đó.

Một lão nhân cao lớn uy mãnh, cũng đầu tóc bạc trắng như lão ta, cước bộ cơ hồ khinh xảo như ly miêu, đang đi xuyên qua tiểu viện nhuộm đầy tuyết trắng.

Trên tuyết cơ hồ hoàn toàn không lưu hạ một dấu chân.

Lão nhân cao lớn uy mãnh đi đến trước mặt lão ta, đột nhiên phảng phất đã biến thành nhỏ bé đi rất nhiều.

- Bọn tôi đã có tin tức của thiếu gia.

- "Dẫn hắn về đây" - Lão nhân tịch mịch, trong ánh mắt già nua đột nhiên phát sáng - "Không cần biết hắn đang ở đâu, không cần biết ngươi dùng phương pháp gì, ngươi nhất định phải mang hắn về".

Crypto.com Exchange

Hồi (1-10)


<