Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Nghịch Thủy Hàn - Hồi 103

Nghịch Thủy Hàn
Trọn bộ 111 hồi
Hồi 103: Thừa Phong Quy Khứ
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-111)

Cố Tích Triều một đao đắc thủ, lùi về cực nhanh.

Nhưng y có nhanh mấy, cũng không không nhanh bằng kiếm của Ân Thừa Phong.

Ân Thừa Phong Ngoại hiệu "Điện Kiếm", so về độ nhanh của kiếm, cho dù Lãnh Huyết trong "Tứ Đại Danh Bộ" cũng không nhanh hơn hắn.

Kiếm pháp của Lãnh Huyết, kiếm này kiếm nấy cũng ép bức tới, chiêu nào chiêu nấy cũng liều mạng, không một chiêu nào chừa đường thoát thân cho mình, luận về khí thế, Ân Thừa Phong kém hẳn một khoảng xa, nhưng luận về độ nhanh của kiếm pháp, khoái kiếm của Ân Thừa Phong vẫn trên nhạc phụ sư tôn "Tam Tuyệt Nhất Thanh Lôi" Ngũ Cương Trung thời trai tráng.

Một kiếm của hắn phát sau đến trước, đuổi kịp Cố Tích Triều.

Nhưng kiếm này xuất ra, cũng chẳng khác nào để hở hông cho Lưu Đan Vân nhào vào!

Lưu Đan Vân bi phẫn. Bi phẫn chỉ có Lưu Đan Vân.

Cuộc chiến vừa nổ ra, Cố Tích Triều, Lưu Đan Vân, Hải Thác Sơn và bảy tám cao thủ vây đánh Ân Thừa Phong, chính vì:

Một, Ân Thừa Phong là Trại chủ "Thanh Thiên trại" chỉ cần có thể bắt được hắn, có thể ép đám đệ tử của Nam trại trong "Bí Nham động" ra hàng, nếu như giết chết hắn, ít nhất cũng đả kích sĩ khí của đám người Thanh Thiên trại. Hai, võ công của Thiết Thủ quá cao, những nhân vật thành danh bọn y ai nấy cũng có lòng riêng, không dám coi thường thế công dũng mãnh của Thiết Thủ, tránh nặng chọn nhẹ, nên chọn Ân Thừa Phong ra tay. Ba, Hách Liên Xuân Thủy là con trai duy nhất của Hách Liên đại tướng quân, nếu giết y trước bao cặp mắt trừng trừng, chỉ e khó mà tránh được tai họa về sau, huống gì Hách Liên Nhạc Ngô đối với "Thiên Khí tứ tẩu" vốn có ân tình, mọi người đều vô tình hay hữu ý không muốn đuổi tận giết tuyệt Hách Liên Xuân Thủy.

Bởi thế, Ân Thừa Phong càng khốn đốn hơn.

Trong đó có lẽ có một người tương đối ngoại lệ, chính là Hải Thác Sơn.

Lão cùng Ân Thừa Phong cùng xưng hùng hai bờ Dịch Thủy, nếu ra tay ác độc với đồng đạo, cũng chỉ là vì tên đã lắp trên cung, không thể không bắn, là chuyện bất đắc dĩ, bản thân lão chỉ muốn bắt lấy Ân Thừa Phong, tịnh không muốn lấy mạng của hắn.

Chiếc cuộc diễn ra, phải liều mạng, Cố Tích Triều và Hoàng Kim Lân dồn sức đánh Ân Thừa Phong, Hải Thác Sơn thấy tình thế không hay, vội cản phía trước, rõ ràng muốn một mình đọ sức với Ân Thừa Phong, thật không có ý muốn Ân Thừa Phong chết tại đương trường.

Nhưng làm cách này, ngược lại phát sinh thảm họa.

Ân Thừa Phong đang xả thân trong cuộc chiến, nào nhận ra ai muốn bắt sống, ai muốn lấy mạng? Mà chính hắn lại liều mạng hơn là người đuổi giết hắn.

Kiếm của hắn chỉ biết nhanh, nhanh đến nỗi khiến người ta không thể đỡ được, nhanh đến nỗi khiến người không thể tránh kịp, nhanh đến nỗi khiến người ta không thể hóa giải, nhanh đến nỗi khiến người ta chỉ còn nước trúng kiếm.

Giờ đây hắn không những nhanh, hơn nữa còn liều mạng.

Liều mạng như kiếm pháp của Lãnh Huyết.

Nhưng kiếm pháp của hắn lại không phải là thứ kiếm pháp liều mạng.

Hắn chỉ là khoái kiếm.

Lúc hắn vừa nhanh mà lại liều mạng, tự nhiên lộ ra sơ hở.

Từ đầu Lưu Đan Vân luôn rình rập chờ sơ hở trong kiếm chiêu của hắn, Tỏa Cốt tiên của lão lập tức chọt vào.

Có điều kiếm pháp của Ân Thừa Phong quả thật quá nhanh.

Nhanh đến nỗi dù có chỗ hở, chỉ chớp mắt đã biến mất.

Nói một cách khác, lúc mình phát hiện ra sơ hở trong kiếm chiêu của hắn, thì kiếm chiêu của hắn đã biến chuyển rồi, hoặc đã đâm trúng mục tiêu, chỗ sơ hở đã biến mất, không còn tồn tại nữa.

Nên khi địch nhân muốn công vào chỗ hở, vừa mới dợm chiêu, chỗ hở đã không còn thấy, một chiêu hụt khoảng không, ngược lại để cho kiếm chiêu của Ân Thừa Phong trói buộc.

Khoái kiếm của Ân Thừa Phong một chiêu đánh ngã ba địch thủ liền.

Lưu Đan Vân một tiên kích hụt, kiếm của Ân Thừa Phong như độc xà đâm vào yết hầu lão.

Lưu Đan Vân đã đánh giá sai thực lực khoái kiếm của Ân Thừa Phong.

Một kiếm đó, dù lão có tránh được, chỉ sợ cũng thụ thương.

Hải Thác Sơn lại kịp thời ngăn chặn, hai chưởng lão chắp lại, kẹp giữ khoái kiếm của Ân Thừa Phong.

Ân Thừa Phong hừ lạnh một tiếng, "Thiên Vương Thác Tháp chưởng" của "Quỷ Thủ Thần Tẩu" Hải Thác Sơn vang danh thiên hạ, hắn cũng từng nghe qua, hai chân đảo một vòng, phi tới đá vào hạ bàn Hải Thác Sơn.

Công phu hạ bàn của Hải Thác Sơn trước giờ luyện không khá, hấp tấp phải buông tay, lão vốn chỉ muốn cứu Lưu Đan Vân, hù cản Ân Thừa Phong, cũng không có ý giết hắn, nhưng lão bị buộc phải buông tay, Ân Thừa Phong đã đánh ra ba kiếm liên tiếp "xoạt xoạt xoạt", công tới Hải Thác Sơn.

Hải Thác Sơn lập tức tay rối chân loạn, chụp lấy bao kiếm của Ân Thừa Phong, gắng gượng cản ba kiếm.

Hải Thác Sơn có danh là "Quỷ Thủ Thần Tẩu", bằng vào chưởng pháp, đạo kỹ cùng "Địa Tâm Đoạt Mệnh châm" nổi danh giang hồ, lão trong lúc gấp rút vội vàng, vẫn có thể thuận tay dắt dê, mượn bao kiếm của Ân Thừa Phong đón đỡ kiếm chiêu của hắn.

Đối với Ân Thừa Phong đang liều chết khổ chiến đột vây mà nói, chắc chắn sẽ có cảm giác võ công đối phương quá cao, vừa nhấc tay là giật được vỏ kiếm bên hông mình, đùa giỡn khinh thường mình.

Bởi thế Ân Thừa Phong càng dùng toàn lực đối phó, không có lòng thương tiếc ngọc nát đá tan.

Hải Thác Sơn lấy bao kiếm đỡ kiếm, chỉ cản được ba kiếm, kiếm thứ tư của Ân Thừa Phong phản thủ tra vào vỏ, kiếm vào trong vỏ liền giật thật mạnh, năm ngón tay của Hải Thác Sơn bị chấn nới giãn ra, Ân Thừa Phong vít kiếm, vỏ kiếm bay đánh Lưu Đan Vân, tung liền tấn công Cố Tích Triều đằng sau, Hải Thác Sơn đẩy chưởng ra, hét: "Đỡ!". Đột nhiên hai tay tách ra, bấu hai bên sườn Ân Thừa Phong!

Hải Thác Sơn thấy Ân Thừa Phong quá liều mạng, giống như cầu chết hơn cầu sống, liền giả vờ phóng ám khí, thật ra là chụp lấy hắn.

Lão tự tin với oai danh "Quỷ Vương Địa Tâm Đoạt Mệnh châm" của mình, Ân Thừa Phong chắc sẽ phân tâm thất thần, cho dù mình chụp không trúng, thì những người khác sẽ lợi dụng đó mà bắt lấy Ân Thừa Phong.

Nhưng hỏng một chỗ là "Địa Tâm Đoạt Mệnh châm" của lão quá có tiếng.

Ngày nọ quần hùng trong chiến dịch ở "An Thuận sạn", Vi Áp Mao nhìn thấy mũi châm của Vô Tình, cho rằng là "Địa Tâm Đoạt Mệnh châm" của Hải Thác Sơn, liền sợ đến nỗi mặt không còn chút máu, mà tất cả mọi người đều hoảng vía, phải biết "Địa Tâm Đoạt Mệnh châm" của Quỷ Thủ Thần Tẩu, có thể đẩy châm chui xuống lòng đất, giết người cách ngoài trăm bước, với lại châm có tẩm kỳ độc, không có thuốc giải, trong "Thiên Khí tứ tẩu" thì Hải Thác Sơn và Ngô Song Chúc võ công cao nhất, nhưng trong giang hồ Hải Thác Sơn nổi tiếng hơn Ngô Song Chúc, chính là bởi "Địa Tâm Đoạt Mệnh châm" bách phát bách trúng, có muốn phòng cũng phòng không được đó.

Ân Thừa Phong nhác thấy Hải Thác Sơn định phóng ám khí, thì liền nghĩ đến sự lợi hại của "Địa Tâm Đoạt Mệnh châm"!

Trong tình hình đột nhiên bị tập kích, hắn không kịp suy tính thắc mắc "Địa Tâm Đoạt Mệnh châm" của Hải Thác Sơn đó giờ chỉ phóng xuống đất, lại từ dưới chân địch nhân đâm lên, sao nay lại nghênh không vung tay mới phóng đi?

Hắn không kịp suy nghĩ cặn kẽ, chỉ biết Hải Thác Sơn muốn phóng độc châm, hắn quyết ý liều mạng với lão!

Hắn rướn người lên!

Khinh công của hắn, được chân truyền từ "Tam Tuyệt Nhất Thanh Lôi" Ngũ Cương Trung, nhanh chẳng kém gì kiếm pháp của hắn.

Đáng sợ nhất là đấu chí của Ân Thừa Phong.

Đấu chí của hắn có thể sánh với Lãnh Huyết.

Càng bị khốn cùng, càng kiên cường; càng gặp nguy hiểm, càng chiến đấu hăng hái.

Toàn thân hắn hóa thành một luồng kiếm quang, cả người lao đến, nhắm ngay đầu Hải Thác Sơn!

--- Với khí thế một chiêu đó, chính là muốn cùng Hải Thác Sơn lưỡng bại câu vong!

Hải Thác Sơn kinh hãi, lão vốn đâu có phóng ra "Địa Tâm Đoạt Mệnh châm", giờ đây cũng không có cơ hội phóng ra "Địa Tâm Đoạt Mệnh châm".

Cố Tích Triều là người duy nhất có thể tức khắc ngăn cản Ân Thừa Phong toàn lực lao tới.

Nhưng y tịnh không ngăn cản.

Y đương nhiên không ngăn cản.

--- Bất kể là ai chết, đối với y cũng đâu có tổn hại gì.

Y chỉ chờ Ân Thừa Phong liều mạng giết địch.

Y đang chờ Ân Thừa Phong dùng chiêu này.

Ân Thừa Phong quả nhiên đánh ra chiêu này.

Hải Thác Sơn trúng kiếm chết tức thì.

Ân Thừa Phong cũng liền phát giác ra Hải Thác Sơn đâu có phóng "Địa Tâm Đoạt Mệnh châm".

Lúc đó, Lưu Đan Vân kích một roi trúng sườn trái hắn, đao của Cố Tích Triều cũng ghim vào lưng hắn.

Lưu Đan Vân lồng lộn như cọp dữ, lão biết có thể nói Hải Thác Sơn vì cứu mình mà chết, nên điên cuồng công kích Ân Thừa Phong.

Bốn lão già bọn họ mấy chục năm nay, cũng có thể được coi là tình như thủ túc, thậm chí còn thân hơn so với huynh đệ cùng cha cùng mẹ, huynh đệ ruột thịt chỉ là cùng một mẹ sinh ra, nhưng bọn họ lại cùng nhau trải qua vô số nguy nan; cho nên, Lưu Đan Vân chế ngự Ngô Song Chú, vốn nghĩ là làm tốt cho lão nhị, quyết không có ý gây hại cho lão ta.

Cái chết của Hải Thác Sơn khiến cho Lưu Đan Vân cảm thấy ray rứt đối với hành động do mình mưu tính lần này, càng quyết chí đốn ngã Ân Thừa Phong dưới cây roi của mình.

Thiết Thủ biết không xông ra được nữa, hôm nay có lẽ bốn người chết tại đây, liền hét một tiếng, hai tay bắt chéo trước ngực.

Hoàng Kim Lân huy đao đánh tới, chợt thấy Thiết Thủ ngưng thần vận khí, liền nghĩ tới nội công người này, khắp gầm trời kẻ có thể tiếp được một chiêu toàn lực của hắn tuyệt đối không quá mười người, nếu mình chính diện giao phong, há không phải sẽ chịu thiệt thòi ư? Liền vội lùi lại, đao thế chuyển sang Hách Liên Xuân Thủy.

Cố Tích Triều đánh lén Ân Thừa Phong một đao đắc thủ, hào khí hừng hực, lại bổ một búa vào đầu Thiết Thủ!

Thiết Thủ gầm một tiếng, song chưởng bung thật nhanh.

Cố Tích Triều thấy hắn phát chưởng, lập tức phi lùi ra sau, một mặt thu búa vào tay áo, hai người cách nhau hơn một trượng, Cố Tích Triều toàn lực vận khí ngạnh tiếp một chưởng.

Cố Tích Triều chỉ cảm thấy một luồng nội lực vô cùng hùng hậu ụa tới, phải loạng choạng lùi tám, chín bước, mới đứng lại được, bất giác huyết khí trào dâng, trong lòng liền nghĩ đến ba việc: nội công của Thiết Thủ, bất quá thế thôi! Chẳng lẽ nội công mình đã có tiến bộ? Hay là nội thương của Thiết Thủ vẫn chưa khỏi?

Một chút do dự đó, nghe thấy có người rên rỉ dưới đất, nhìn lướt xuống, mới biết dưới đất lăn lóc tám chín tên, toàn là bị mình đụng ngã, giờ mới biết: Thiết Thủ mượn thân thể mình truyền đi nội lực của hắn, tính toán chính xác những người gần mình thà chịu đụng ngã chứ nào dám dụng binh khí đánh mình, một hơi đánh ngã tám chín người, dùng nội lực truyền qua đánh lên người bọn chúng!

Cố Tích Triều vừa tức vừa thẹn, nhất thời không còn dũng khí tiến lên tấn công Thiết Thủ tiếp.

Thiết Thủ thừa cơ xông vào trong trận, một tay chụp lấy Ân Thừa Phong, Hách Liên Xuân Thủy vốn đang nguy ngập, nhưng Thích Thiếu Thường trên cao nhảy xuống, "Bích Lạc kiếm pháp" như mưa lớn rải rắc. Thoáng đó đã đánh ngã bảy tám quan binh, Thích Thiếu Thương hô: "Lên tường thoát ra!".

Thiết Thủ xốc Ân Thừa Phong đang định phi thân lên, Lưu Đan Vân lửa giận thiêu lòng, một roi quất tới, Thiết Thủ vừa định tiếp chiêu, nào ngờ Hoàng Kim Lân từ bên hông bất ngờ tập kích thành công, một đao chém vào cánh tay phải.

Lần này, công lực trên cánh tay phải của Thiết Thủ chấn ngược lại trả đòn, lưỡi "Ngư Lân Tử Kim đao" của Hoàng Kim Lân cong vòng, suýt bay khỏi tay.

Có điều Thiết Thủ cũng bị cản lại.

Trong lúc bị cản đường, Ân Thừa Phong đang trọng thương hấp hối đột nhiên vọt ra.

Điều này cả Thiết Thủ lẫn Lưu Đan Vân đều không ngờ được.

Một roi của Lưu Đan Vân, mạnh mẽ quét ngang trước ngực Ân Thừa Phong, có thể nghe tiếng xương cốt vỡ vụn.

Kiếm của Ân Thừa Phong cũng đã đâm trúng Lưu Đan Vân.

Lưu Đan Vân chỉ kịp lách mình, kiếm đâm không trúng ngực, mà đâm vào cánh tay.

Tỏa Cốt Tiên của Lưu Đan Vân lập tức rơi xuống đất.

Hách Liên Xuân Thủy đã lướt nhanh tới, song thương hợp nhất, một tay đỡ lấy Ân Thừa Phong.

Thiết Thủ vụt vươn tay, nắm giữ Lưu Đan Vân, phong bế liền sáu huyệt đạo của lão.

Thích Thiếu Thương lướt đi trước, nhảy lên tường chém giết mở đường.

Cố Tích Triều nhìn thấy Thích Thiếu Thương, đúng là "cừu nhân gặp mặt, mắt nổ đom đóm" đang định toàn lực lao tới cản đường, nhưng Thích Thiếu Thương đi đầu mở đường, Hách Liên Xuân Thủy đỡ Ân Thừa Phong bám sát theo, Thiết Thủ nắm Lưu Đan Vân xoay vòng vòng, phụ trách đoạn hậu, một mặt hét to: "Các ngươi nếu phóng ám khí, thì lão ăn đòn trước!".

Cố Tích Triều đối với Thiết Thủ dĩ nhiên có chút e ngại, không dám mạo hiểm tiến lên.

Cao thủ của Hải phủ ném chuột sợ vỡ đồ, cũng không dám truy đuổi quá ráo riết.

Hoàng Kim Lân quát: "Phóng tên!".

Người rượt đuổi theo sau và mai phục bốn bề, mặc dù trận địa đã rối loạn, nhưng người nào người nấy cũng tung ám khí, giương cung bắn tên, Thiết Thủ, Thích Thiếu Thương, Hách Liên Xuân Thủy, Ân Thừa Phong chân vẫn không ngừng, chạy thẳng về hướng "Bí Nham động".

Đến khi đã thoát khỏi truy binh, Thiết Thủ đoạn hậu, thương thế rất nặng, ít nhất đã trúng ba mũi ám khí, hai mũi tên, Lưu Đan Vân làm khiên đỡ tên, bị bắn chi chít như con nhím, Thiết Thủ thở dài, thầm nghĩ: "Thiên Khí tứ tẩu tội gì phải bán rẽ bằng hữu? Bản thân họ cũng đâu có kết cục tốt đẹp!". Bèn buông thi thể Lưu Đan Vân xuống, nén đau rút ám khí ra, trong số có một mũi ám khí có tẩm độc, vội nặn máu đắp thuốc, lúc lên đường vẫn im ỉm vận huyền công gắng chịu đau ép độc ra ngoài.

Phải biết khi động thủ hoặc thi triển khinh công, thật không thể đồng thời vận công điều tức, vận khí liệu thương, nội lực Thiết Thủ kinh người, lại có thể làm được điều này, những cũng hao tổn không ít chân lực.

Ân Thừa Phong thoi thóp thở.

Ánh mắt hắn vô hồn.

Giờ đây ai nấy đều có thể suy ra được Ân Thừa Phong liều mạng sát địch, đương nhiên là vì đột vây mở đường máu cho mọi người, nhưng bản thân hắn thật sự đã không nghĩ đến sống còn nữa.

Sau khi Ngũ Thải Vân chết, Ân Thừa Phong vốn không còn sinh thú.

Một người không còn sinh thú, chết ngược lại đã trở thành lạc thú.

Ân Thừa Phong chính là trường hợp này, hắn đang cầu tử, không phải cầu tồn.

Một đao của Cố Tích Triều trúng lưng hắn, và một roi của Lưu Đan Vân trúng ngực hắn, đã đủ lấy mạng hắn.

Hách Liên Xuân Thủy nãy giờ cõng Ân Thừa Phong.

Y vạn vạn lần không thể để Ân Thừa Phong chết.

Bởi vì y cực lực chủ trương cả đám đi nương nhờ Hải Thần Tẩu, kết quả "Thiên Khí tứ tẩu" lại bán rẻ bọn họ.

Chuyện này, Hách Liên Xuân Thủy cảm thấy không khác gì mình hại chết Ân Thừa Phong.

Y càng lo lắng cũng sẽ hại chết Tức đại nương.

Cho nên y muốn trở về "Bí Nham động" lập tức, thông báo với Tức đại nương, thậm chí hoàn toàn quên mất thương tích trên mình.

Thích Thiếu Thương hỏi: "Bọn họ đang ở đâu?".

Chàng chỉ nói "bọn họ", đương nhiên là bọn "Tức đại nương".

Thiết Thủ đáp: "Ở Bí Nham động".

Thích Thiếu Thương hỏi: "Bí Nham động là địa phương nào?".

Thiết Thủ đáp: "Cách nơi này bảy, tám dặm, cực kỳ kín đáo, dễ thủ khó công, có điều chỗ đó lại do Thiên Khí tứ tẩu chỉ".

Thích Thiếu Thương vội thốt: "Nói vậy, chỗ đó nhất định cũng nguy hiểm".

Hách Liên Xuân Thủy chen ngang: "Nhưng bọn ta không thể không trở về".

Thích Thiếu Thương bảo: "Đương nhiên không thể không trở về, bọn ta phải thông báo cho bọn họ biết". Hai người nói chuyện lại không nhắc tới tên Tức đại nương.

Thiết Thủ thốt: "Ta đã thỉnh đại nương chủ trì đại cuộc, còn dặn Dũng nhị thúc và Đường lão đệ tăng cường đề phòng".

Hách Liên Xuân Thủy lầm bầm: "Chỉ mong bọn họ... không chuyện gì thì tốt rồi".

Thiết Thủ bảo: "Cho dù không có chuyện gì, quan binh chắc chắn đã bao vây chỗ đó từ lâu".

Hách Liên Xuân Thủy thóa mạ: "Bốn cái lão con rùa, nói như thế...".

Thiết Thủ bảo: "Phen này bọn ta thoát khỏi vòng vây trùng điệp nữa không, thật phải nhờ vào ý trời".

Hách Liên Xuân Thủy nói: "Tốt! Nhờ ý trời thì nhờ ý trời, xông về rồi cùng liều chết chung một đám".

Thích Thiếu Thương chợt thốt: "Không đúng!".

Ba người nói chuyện mà vẫn không giảm tốc độ, cước bộ tuyệt không chậm.

Hách Liên Xuân Thủy không ngờ đến Thích Thiếu Thương lại nói vậy, hỏi: "Cái gì không đúng?".

Thích Thiếu Thương bảo: "Chúng ta cùng quay về tìm chết, há không phải toại tâm nguyện của tên cẩu quan họ Cố? Huống chi, đâu cần thiết phải thế!".

Hách Liên Xuân Thủy bực dọc: "Chẳng lẽ bọn ta nên bỏ mặc đại nương... bọn họ gặp nạn mà không lý đến ư!".

Thích Thiếu Thương cộc lốc: "Đương nhiên không!".

Hách Liên Xuân Thủy hồ nghi: "Ý ngươi là sao?".

Thích Thiếu Thương nói: "Các ngươi đi thỉnh cứu binh, ta quay lại được rồi!"

Hách Liên Xuân Thủy chợt ngửa mặt lên trời cười lớn.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-111)


<