Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Ngũ hành sinh khắc - Hồi 38

Ngũ hành sinh khắc
Trọn bộ 53 hồi
Hồi 38: Kiếp Nạn Võ Đang
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-53)

Nhất Tiếu đạo trưởng ngồi trên bồ đoàn, phía sau lưng là chiếc lư đồng tỏa khói trầm nghi ngút. Trông lão đạo trưởng tợ như những bậc thiên tiên đang trầm tư suy nghĩ. Hai bên đại đường Võ Đang là những trưởng lão trong trang phục đạo sĩ, tóc bới, ngồi kiết đà. Tất cả như đều định thần, tâm niệm một điều gì đó. Không gian trong đại đường thật trang trọng nhưng trong sự trang trọng đó như có phần khẩn trương cực kỳ.

Phía trước đại đường Võ Đang, giấy vàng mã rải đầy cả mặt sân. Những tờ vàng mã đưa đám đó càng khiến cho không gian của Nghi Sơn thêm phần ảm đạm và u ám.

Một luồng gió từ bên ngoài thổi vào. Luồng gió đó rất lạ lùng vì nó mang theo những tấm giấy vàng mã vào trong đại đường. Tất nhiên những vị đạo sĩ tu tiên đâu để cho những tấm giấy vàng mã kia phủ lên đại đường tôn nghiêm của Võ Đang phái, bởi họ biết chủ nhân của những mảnh giấy ma quái và khủng bố kia chính là Hoạt Diêm La Lịnh Chấn Kỳ.

Hai vị đạo sĩ ngồi bìa liền liên thủ phát chưởng kình. Từ trong tay áo trường y đạo sĩ, bốn luồng nội lực phát ra cản những tờ giấy vàng mã. Những tờ giấy vàng mã đưa đám như lượn lờ ngay ngưỡng cửa đại đường Võ Đang. Chúng như nằm giữa hai lực kình nên chỉ lắc qua lắc lại, không tiến cũng chẳng lùi.

Sự biến chỉ diễn ra trong phút chốc, khi bên ngoài chợt nổi lên một trận cuồng phong thì hai lão đạo trưởng Võ Đang bật ngửa ra sau, ót đập mạnh xuống sàn đại đường. Cùng lúc ấy, vô số những tờ giấy vàng mã đưa đám tợ như bầy bướm ào ào bay vào trong đại đường. Chỉ trong phút chốc, toàn bộ gian đại đường Võ Đang phủ đầy giấy vàng mã, trông thật là khủng khiếp và khủng bố.

Các vị đạo trưởng Võ Đang phái đang ngồi trầm tư trong tư thế kiết đà như bị lửa đốt bên dưới bồ đoàn nên bắt đầu mất định tâm.

Nhất Tiếu đạo trưởng, Chưởng môn phái Võ Đang bèn bấm khẩu quyết, trang trọng nói:

- Nghi Sơn không phải là chốn mộ địa tha ma. Các người hãy định tâm hướng về cõi thiền định.

Năm mươi đạo sĩ Võ Đang sau khi nghe lời phán đó, đồng loạt bỏ tạp niệm, trở lại tư thế thiền định suy tưởng, mặc nhiên với những mảnh giấy vàng mã bay rải rác khắp gian đại đường Võ Đang.

Từ ngoài cửa đại đường, Lịnh Chấn Kỳ thong dong bước vào. Sự xuất hiện của Hoạt Diêm La Lịnh Chấn Kỳ khiến cho không khí đã khẩn trương lại càng khẩn trương hơn.

Tất cả mọi cặp mắt của các đạo sĩ Võ Đang đều hướng về Hoạt Diêm La Lịnh Chấn Kỳ. Ngoài ánh mắt xét nét, thăm dò Hoạt Diêm La như nhìn một hung thần từ cõi a tỳ quay trở lên cõi trần, là những nét căng thẳng tột cùng. Sự căng thẳng của các đạo sĩ Võ Đang cũng dễ hiểu thôi. Bởi ai cũng biết Lịnh Chấn Kỳ là sát nhân chí tử của Võ Đang mà thánh tích của y chính là cái chết của Ngũ Hành đạo trưởng.

Lịnh Chấn Kỳ dừng bước trước mặt Nhất Tiếu đạo trưởng. Bên ngoài đại đường, bốn gã đạo tỳ khiêng vào một cỗ áo quan đen sì.

Nhất Tiếu đạo trưởng ngẩng mặt, đối nhãn với Hoạt Diêm La Lịnh Chấn Kỳ. Lão đạo trưởng trầm giọng nói thật trang trọng:

- Bần đạo ngỡ sau khi bị đuổi khỏi Nghi Sơn, ngươi sẽ chẳng bao giờ đặt chân đến đây nữa chứ.

Lịnh Chấn Kỳ khẽ lắc đầu đáp lời Nhất Tiếu đạo trưởng:

- Lịnh mỗ từ Nghi Sơn ra đi thì phải quay lại Nghi Sơn chứ.

- Ngươi quay lại không phải với mục đích nhân nghĩa.

- Được nhân trả nhân, có nghĩa trả nghĩa. Lịnh mỗ và Võ Đang không nhân, không nghĩa thì sao ta lại lấy nhân nghĩa mà đến Nghi Sơn chứ.

Nhất Tiếu đạo trưởng thoạt buông một tiếng thở dài.

Lịnh Chấn Kỳ hỏi:

- Lão hối tiếc nên thở ra ư?

- Không chút hối tiếc.

- không hối tiếc à. Thế cũng tốt. À... từ lúc Lịnh mỗ rời Nghi Sơn, lão đã chọn được người kế nhiệm để truyền thụ y bát chân truyền và Lưỡng Nghi Thái Cực Âm Dương chưa?

- Đó là chuyện của Võ Đang, không liên quan gì đến ngươi.

Lịnh Chấn Kỳ nhún vai:

- Sao lại không lên can đến ta?

Y chấp tay sau lưng, dè bỉu nói:

- Trước đây, khi Lịnh mỗ còn ở Võ Đang, ta luôn nghĩ mình là đóa kỳ hoa của Võ Đang phái. Chỉ có mình ta mới xứng nhận y bát chân truyền và tuyệt kỹ Lưỡng Nghi Thái Cực Âm Dương. Rất tiếc, ta lại sớm bị vùi dập và còn bị đuổi khỏi Nghi Sơn.

- Ngươi bị đuổi khỏi Nghi Sơn bởi vì cái tâm quá ư nham hiểm.

- Lão không tiếc một kỳ tài võ học như ta à?

Nhất Tiếu đạo trưởng nhếch mép. Mặc dù nhếch mép tỏ thái độ khinh bỉ nhưng nhìn lại cứ tưởng như lão mỉm cười. Sau khi tỏ rõ thái độ, Nhất Tiếu đạo trưởng khẳng khái nói:

- Không.

- Nếu không tiếc thì chắc lão phải có một đóa kỳ hoa khác khá hơn cả ta?

- Nếu nói về căn cơ để truyền thụ võ công tuyệt học của đại tổ sư Trương Tam Phong thì quả là bần đạo khó tìm được một người thứ hai có căn cơ khả dĩ sánh được với ngươi. Nhưng tuyệt nghệ võ công của Võ Đang không phải chỉ để truyền thụ cho một kẻ có căn cơ mà lòng dạ thì vô cùng nham hiểm.

Lịnh Chấn Kỳ ngửa mặt cười sang sảng. Y vừa cười vừa chỉ tay về phía Nhất Tiếu đạo trưởng:

- Lão già mũi trâu kia, nếu như Võ Đang có một người làm cho phát dương quang đại, làm chủ võ lâm, khiến cho Thiếu Lâm phải nể mặt thì lão thích không? Lão không thích ư?

Nhất Tiếu đạo trưởng sa sầm mặt. Các vị đạo trưởng khác thì đồng loạt nhíu mày lộ vẻ giận dữ. Nhất Tiếu đạo trưởng buông một tiếng thở dài:

- Nếu ngươi còn có một chút nhân tâm, trọng nghĩa thì Võ Đang hẳn sẽ phát dương quang đại từ ngươi. Nhưng rất tiếc, ngươi có căn cơ hơn người nhưng lại không có đặng nhân nghĩa thì Võ Đang sao có thể đứng trong trời đất võ lâm được.

Nhất Tiếu đạo trưởng từ từ đứng lên:

- Lịnh Chấn Kỳ. Ngươi đến Võ Đang với mục đích gì? Bần đại nghĩ ngươi đến vì sự hận thủ nhỏ nhen, ích kỷ. Nếu vì hận thù nhỏ nhen kia thì bần đạo không đàm luận gì với ngươi nữa mà bần đạo chỉ muốn biết...

Lịnh Chấn Kỳ cướp lời Nhất Tiếu đạo trưởng:

- Lão muốn biết nguyên cớ gì ta lại sát tử Ngũ Hành đạo trưởng phải không? Lịnh mỗ sẽ giãi bày ngay đây thôi.

- Nếu ngươi không nói thì bần đạo e rằng ngươi khó mà rời khỏi Nghi Sơn.

Lịnh Chấn Kỳ khoát tay:

- Ta đến Nghi Sơn không phải xin lão mở đường cho rời khỏi Nghi Sơn. Còn về nguyên nhân tại sao Lịnh mỗ lại nhẫn tâm sát tử Ngũ Hành đạo trưởng ư? Rất dễ hiểu thôi.

Lịnh Chấn Kỳ xoa tay, nhạt nhẽo nói:

- Lão cứ coi như đó là chiến thư mà ta gởi cho Võ Đang vậy. Nếu không thì Võ Đang sẽ tưởng ta không bao trước mà bất ngờ đến. Còn Lịnh mỗ làm như vậy để chúng đạo sĩ tu tiên có thời gian chuẩn bị để tiếp ta đấy mà. Nói như thế thì các người hiểu rồi chứ?

Gã vừa dứt lời thì từ trong hàng đạo trưởng ngồi thiền, một người không dằn được cơn phẫn nộ, không chờ Nhất Tiếu đạo trưởng có cho phép hành động hay không mà đã tự quyết.

Người đó quát lờn:

- Cẩu tặc, trả mạng cho Ngũ đạo huynh.

Lời còn chưa thoát hết khỏi miệng thì đạo sĩ đó đã băng tới vung phất trần phạt thẳng vào vùng thượng đẳng của Lịnh Chấn Kỳ.

Mặc dù tấn công bất ngờ nhưng người chết không phải là Lịnh Chấn Kỳ mà chính là đạo sĩ của phái Võ Đang. Chiếc phất trần chưa kịp chạm đến đích thì đã bị trảo công của Hoạt Diêm La lấy kéo giật về phía trước. Cùng với động tác đó, tả thủ Lịnh Chấn Kỳ lại chém ngang với thế Tá Đao Sát Tử.

Thủ cấp của đạo sĩ lìa ngay khỏi cổ khi tả thủ của Lịnh Chấn Kỳ lướt ngang qua, còn thân hình thì đổ sầm đến trước, bỏ lại ngay sau gót giày chiếc thủ cấp hãy còn chớp mắt ngơ ngẩn nhưng vẫn lộ tia nhìn giận dữ.

Lịnh Chấn Kỳ phủi tay. Y nhìn Nhất Tiếu đạo trưởng thờ ơ nói:

- Lịnh mỗ thay lão phán xử những kẻ chưa có lệnh của Chưởng môn mà hành động càn rỡ. Xem như đây cũng là dịp mà Lịnh mỗ trả nghĩa cho Võ Đang trong những ngày phải lưu lại Nghi Sơn trú nắng.

Giọng nói nhạt nhẽo cùng vẻ mặt như trét sáp của Lịnh Chấn Kỳ càng khiến cho các đạo sĩ Võ Đang không cầm được cơn phẫn nộ, chỉ chực chờ bùng nổ như Hỏa Diệm sơn.

Gần như chỉ cần thêm một chút sự khiêu khích nữa thôi thì tĩnh tâm của các vị đạo trưởng Võ Đang sẽ bộc phát thành nỗi uất hận cuồng sát.

Như đọc được ý niệm trong tâm tưởng các huynh đệ, Nhất Tiếu đạo trưởng đột ngột cất một tràng cười nghe thật sảng khoái. Tràng tiếu ngạo của Nhất Tiếu đạo trưởng thật cởi mở nhưng tác động ngay đến các vị đạo trưởng đang bắt đầu bị sự khích bác của Lịnh Chấn Kỳ khiến cho tâm định bất ổn. Mọi người nghe tiếng cười của Nhất Tiếu đạo trưởng liền thở phào một cái như trút tất cả những ý niệm ô trọc đang dằng xé họ.

Chờ cho mọi người hoàn toàn tĩnh tâm, Nhất Tiếu đạo trưởng mới cắt tràng tiếu ngạo có chủ đích, ôn nhu nói với Hoạt Diêm La Lịnh Chấn Kỳ:

- Sao ngươi quá nham hiểm như vậy?

Lịnh Chấn Kỳ nhún vai:

- Lịnh mỗ có làm gì đâu mà lão lại bảo ta là kẻ nham hiểm. Lão giải thích cho ta mới được chứ. Nếu không nói được thì chính những kẻ tu tiên, đội lốt đạo sĩ mới là hạng nham hiểm.

Nhất Tiếu đạo trưởng mím môi nhưng lại tạo thành một nụ cười mỉm:

- Bần đạo nói ngươi nham hiểm bởi vì ngôn phong của ngươi đã tiềm ẩn sự nham hiểm của một con người chất chứa hận thù. Ngươi muốn dùng ngôn từ để khiến các vị đạo huynh vì nóng nảy mà thiếu sự tĩnh tâm.

- Lão nói hay quá. Các người tự nhận là những kẻ tu đạo tìm cảnh giới tiên cảnh nhưng e là khó thành tiên để trôi đến cảnh giới tiên cảnh quá. Nếu các người có cái tâm của tiên ông thì đã không quẳng ta ra khỏi Nghi Sơn.

- Nói cho cùng ngươi cũng vì chuyện năm xưa bị trục xuất khỏi Võ Đang mà thôi.

Lịnh Chấn Kỳ nạt ngang:

- Không sai. Vì chuyện năm xưa nên Lịnh mỗ mới thân hành đến Võ Đang.

Nhưng không phải để xin các tiên ông cho ta nhập bọn mà ta đến đây lần này là để biến Nghi Sơn thành bãi tha ma, mộ địa. Nếu trước đây Võ Đang đại đường trên Nghi Sơn là chốn thiền tu của các tiên ông thì hôm nay ta muốn biến nó thành Quỷ môn.

- Bần đạo không thể để cho ngươi toại thành ý nguyện đâu.

- Lịnh mỗ đã muốn thì sao lại không được nhỉ. Nếu ngày đó, Võ Đang đuổi ta vì không muốn phát dương quang đại thì hôm nay ta thay mặt Quỷ môn để hực hiện hoài bão của mình.

- Hừ. Hoài bão của ngươi chẳng qua chỉ là tham vọng mà thôi. Bần đạo đuổi ngươi ra khỏi Nghi Sơn là đúng rồi.

- Đúng sai chưa hẳn đã như lão nghĩ đâu. Nếu Lịnh mỗ ngày đó ở lại Nghi Sơn thì chưa chắc đã có ngày nay. Bây giờ thì Lịnh mỗ thự hiện ý định của mình đây.

Hai đạo sĩ đang ngồi kiết đà bật đứng lên:

- Sư phụ... hãy để gã cho đệ tử.

Hai gã vừa dứt lời, chưa kịp nghe phán lệnh của Nhất Tiếu đạo trưởng thì chớp thấy bóng ảnh thủ che khuất tầm mắt mình.

Hai gã đạo sĩ vừa mới thốt đã bị đôi Thanh Ma Thần Thủ của Lịnh Chấn Kỳ bứt đứt khí quản. Cả hai trợn mắt, khẹt khẹt vài tiếng rồi đổ sầm xuống đất.

Lịnh Chấn Kỳ dè bỉu nói:

- Các ngươi chỉ có cái miệng khoác lác thôi. So với Quỷ môn thì võ học Võ Đang ví như đom đóm so với vầng nhật nguyệt.

Nhất Tiếu đạo trưởng không thể kềm lòng được nữa, gằn giọng nói:

- Lịnh Chấn Kỳ. Ngươi đã muốn tuyệt học Lưỡng Nghi Thái Cực Âm Dương thì nay ngươi sẽ được toại nguyện.

- Ta cũng đang rất thèm được chứng nghiệm kiệt tác võ học của đại phái Võ Đang.

Lịnh Chấn Kỳ vừa dứt lời liền lắc nhẹ hai vai, lướt đến trước mặt Nhất Tiếu đạo trưởng. Nhất Tiếu đạo trưởng nhìn gã chằm chằm.

Lịnh Chấn Kỳ dè bỉu nói:

- Một mình lão thi thố với Lịnh mỗ hay phải cần đến chư vị đạo trưởng ở đây hỗ trợ?

Nhất Tiếu đạo trưởng gằn giọng nói:

- Võ Đang phái không phải là hạng thảo khấu chuyên cậy đông thủ thắng. Một mình bần đạo cũng có thể giao thủ với ngươi.

- Lão tự đắc quá, sợ hối không kịp đó. Ngũ Hành đạo trưởng, thêm ba mạng của Võ Đang đã mất vào tay Lịnh mỗ rồi. Nếu lão là người tu tiên, biết nhìn xa trông rộng thì giao Nghi Sơn cho Lịnh mỗ rồi kéo chư vị đạo sĩ thúi ở đây vào chốn thâm sơn cùng cốc, vừa an nhàn tu tiên vừa thoát khỏi một kiếp nạn trùng trùng.

- Ngươi lộng ngôn nhiều quá rồi đó.

Nhất Tiếu đạo trưởng gằn giọng nói tiếp:

- Ngươi chuẩn bị tiếp chiêu của bần đạo được rồi.

Nhất Tiếu đạo trưởng dứt lời liền vận hóa Lưỡng Nghi Thái Cực Hỗn Nguyên. Đôi song thủ của Nhất Tiếu đạo trưởng vừa uyển chuyển vừa mềm mại nhưng tất nhiên trong cái uyển chuyển và mềm mại đó tiềm ẩn một nội kình vô cùng mãnh liệt.

Thấy Nhất Tiếu đạo trưởng chuyển hóa Lưỡng Nghi Thái Cực Âm Dương, Lịnh Chấn Kỳ đâu dám xem thường, mặc dù vừa rồi y tỏ thái độ khinh thị. Y gác đôi Thanh Ma Thần Thủ che chắn vùng thượng đẳng. Thần sắc của Lịnh Chấn Kỳ và Nhất Tiếu đạo trưởng lộ rõ những nét khẩn trương và căng thẳng. Đôi Thanh Ma Thần Thủ xanh rờn đập vào mắt Nhất Tiếu đạo trưởng, làm sao Chưởng môn Võ Đang lại không biết uy lực của đôi bao tay thần chết đó.

Nhất Tiếu đạo trưởng nghiêm giọng hỏi:

- Ngươi là truyền nhân của Quỷ môn?

- Không sai. Xem ra lão cũng biết về đôi Thanh Ma Thần Thủ.

- Bần đạo biết cả uy lực và sự lợi hại của nó nữa.

- Đã biết sao lão còn dám ngạo mạn muốn thử uy lực của Thanh Ma Thần Thủ chứ?

- Ngươi mới là kẻ ngạo mạn khi nghĩ rằng đã là chủ nhân của đôi Thanh Ma Thần Thủ thì chẳng một ai có thể đối phó.

Nhất Tiếu đạo trưởng vừa nói vừa khỏa tay với những động tác trông thật là bình dị, uyển chuyển, chân thì dịch chuyển theo những bước Ngũ Hành Bát Quái. Mỗi bước đi, mỗi động tác của Nhất Tiếu đạo trưởng trông thật là mềm mại nhưng lắng nghe thì tợ như có tiếng gió vi vu như sáo diều.

Nhất Tiếu đạo trưởng và Hoạt Diêm La Lịnh Chấn Kỳ chỉ còn đúng một bộ thì mặt đối mặt, chưởng đối chưởng, quyền đối quyền. Cuộc đấu chưa trực tiếp xảy ra nhưng sự căng thẳng của hai người khiến tất cả mọi người có mặt tại gian đại đường gần như nghẹt thở.

Nhất Tiếu đạo trưởng cau mày nói:

- Phong Vân Quyền Thổ.

Song thủ nắm lại, từ từ đấm đến trước, nhắm hai bả vai Lịnh Chấn Kỳ tập kích.

Lão đạo trưởng chưa kịp nhả kình thì chợt nghe một tiếng rống lồng lộng cất lên:

- Sư phụ.

Tiếng rống kia khiến Nhất Tiếu đạo trưởng vừa toan nhả kình thì vội vã thu hồi lại.

Lão đạo trưởng vừa mới thu hồi kình lực thì lLịnh Chấn Kỳ chớp ngay lấy thời cơ. Y xê mình tới, liên tục phát tác những tuyệt học trảo công đặc dị của đôi Thanh Ma Thần Thủ.

Nhất Tiếu đạo trưởng chớp thấy trước mặt mình muôn vàn bóng ảnh thủ xanh rờn bủa khắp châu thân thì không khỏi giật mình. Chưởng môn phái Võ Đang thật không hổ thẹn là một trưởng bối trong võ lâm. Mặc dù bị bất ngờ hoàn toàn nhưng Nhất Tiếu đạo trưởng vẫn kịp thi triển Lưỡng Nghi bộ pháp luồn lách trong vòng trảo ảnh chết chóc của đôi Thanh Ma Thần Thủ.

Hoạt Diêm La Lịnh Chấn Kỳ thi triển đôi Thanh Ma Thần Thủ quả là ngoài sức tưởng tượng của tất cả những người đang có mặt tại hiện trường. Mọi người tưởng chừng như chẳng còn phân biệt được đâu là Lịnh Chấn Kỳ, đâu là Nhất Tiếu đạo trưởng, bởi vây bọc lấy hai người là vùng ảnh thủ xanh rờn che kín cả phạm vi trên hai trượng.

Chỉ trong không đầy ba lần chớp mắt mà Lịnh Chấn Kỳ đã thi triển được năm mươi thế chộp chết người. Năm mươi thức trảo công của liên hoàn của gã mặc dù chưa thể chạm đến tử huyệt của Nhất Tiếu đạo trưởng nhưng nó cũng bức Chưởng môn Võ Đang không ngừng thối bộ.

Tuy dùng bộ pháp thần kỳ Lưỡng Nghi Ngũ Hành Bát Quái nhưng trường bào của Nhất Tiếu đạo trưởng vẫn không ngừng bị mười ngón trảo công cào rách từng mảnh.

Những âm thanh xoàn xoạt phát ra khiến cho chúng đạo sĩ Võ Đang phái không khỏi lo lắng cho vị Chưởng môn.

Nhất Tiếu đạo trưởng cười khảy một tiếng. Cùng với tiếng cười đó, lão gần như đã bị Lịnh Chấn Kỳ dồn vào tử lộ thì bằng vào một tuyệt pháp khinh thân ngoài sự phỏng đoán của Lịnh Chấn Kỳ, đôi trảo chết người xanh rờn vừa thộp tới toan vỗ vào vùng hạ đẳng của Nhất Tiếu đạo trưởng thì thân pháp của vị Chưởng môn đã nhất bổng lên cao hai bộ, mũi giày đập luôn vào cánh khuỷ của Lịnh Chấn Kỳ, để rồi quăng mình lướt qua đầu họ Lịnh.

Lịnh Chấn Kỳ thoạt một chút ngơ ngẩn bởi tuyệt thủ khinh thân của đối phương.

Y thu hồi chiêu công, đưa mắt nhìn Nhất Tiếu đạo trưởng, nhếch miệng mỉm cười.

Thoát ra khỏi sự vây bức của những chiêu thức quái dị và đắc dụng của Hoạt Diêm La Lịnh Chấn Kỳ nhưng trường bào của Nhất Tiếu đạo trưởng trông thật là thảm hại. Nó rách bươm, tơi tả như là trang phục của một lão Cái Bang có thâm niên xuôi ngược trên chốn giang hồ.

Hiện trạng của Nhất Tiếu đạo trưởng khiến chúng đạo đồ Võ Đang không khỏi lo lắng.

Nhất Tiếu đạo trưởng cười mỉm nhìn Hoạt Diêm La Lịnh Chấn Kỳ, từ tốn nói:

- Võ công của Quỷ môn quả là đáng sợ thật, bần đạo khâm phục.

- Lão còn chưa chứng nghiệm hết tuyệt học của Lịnh mỗ mà. Nhưng lão đã có lời khen thì ta cũng mạn phép bày tỏ lòng khâm phục đối với bộ pháp Lưỡng Nghi của lão.

- Bần đạo không dám nhận lời khen tặng của ngươi đâu.

Nhất Tiếu đạo trưởng nhìn lại Hoàng Nhan Cương và Lục Tồn Sanh. Thấy vẻ mặt của hai người lộ rõ những nét khẩn trương, Nhất Tiếu đạo trưởng lại chẳng thấy Thiếu Khinh Luân, một trong tam tuyệt kỳ tài của Võ Đang, liền hỏi:

- Thiếu Khinh Luân đâu rồi?

Hoàng Nhan Cương nhìn Hoạt Diêm La Lịnh Chấn Kỳ:

- Sư phụ...

Buông một tiếng thở dài, Nhất Tiếu đạo trưởng nói:

- Không cần nói nữa. Ta hiểu tất cả rồi.

Lão vừa dứt lời thì Hoàng Nhan Cương và Lục Tồn Sanh đều phun ra một vòi máu đỏ ối, sặc mùi tanh hôi.

Thấy hai ái đồ trong tình trạng đó, Nhất Tiếu đạo trưởng buộc phải bước đến bên hai người. Lão hỏi:

- Hai người đã bị nội thương ư?

Lục Tồn Sanh trả lời Nhất Tiếu đạo trưởng:

- Đệ tử cùng Hoàng đệ sợ không kịp về Nghi Sơn... Và lục phủ ngũ tạng sẽ bị đứt nếu không có sư phụ.

Buông thêm một tiếng thở dài nữa, Nhất Tiếu đạo trưởng mới trang trọng nói:

- Mặc dù đang có kình địch nhưng ta không thể để hai ngươi mất mạng bởi Quỷ Thủ của địch nhân đâu.

Lịnh Chấn Kỳ khẽ lắc đầu nói:

- Lịnh mỗ sợ lão không làm được gì cho hai gã ái đồ, người sau này có thể chấp chưởng chức Chưởng môn Võ Đang đâu.

- Lịnh Chấn Kỳ. Ngươi lầm rồi. Bần đạo có thể cứu hai đồ đệ, cho dù họ có trúng tuyệt kỹ trảo thủ quái ác của Quỷ môn.

Nhất Tiếu đạo trưởng vừa nói vừa vận hóa công lực, toan dụng chân nguyên Lưỡng Nghi Âm Dương trút qua thân pháp Hoàng Nhan Cương và Lục Tồn Sanh. Nhưng Nhất Tiếu đạo trưởng chưa kịp thực hiện ý định của mình thì bất thình lình, Hoàng Nhan Cương chồm tới. Gã khò khè nói:

- Sư phụ...

Nhất Tiếu đạo trưởng chưa hiểu họ Hoàng định nói gì và muốn ngăn y đừng thốt thành lời để giữ chân khí thì cảm nhận đan điền đau nhói. Cảm giác nhói buốt đó buộc Nhất Tiếu đạo trưởng sa sầm mặt, nhăn nhó thối lui ba bộ.

Lão chỉ Hoàng Nhan Cương:

- Ngươi...

Nhất Tiếu đạo trưởng đờ người khi nhận ra ngay Đan Điền của mình óng ánh một chuôi kim nhỏ xíu. Lão biến sắc, gượng nói:

- Sao ngươi lại làm như vậy?

Hoàng Nhan Cương và Lục Tồn Sanh đang trong tình trạng thọ thương nhưng khi thấy sư phụ đã trúng Đoạt Hồn Châm thì liền thay đổi, trở lại vẻ bình thường.

Hoàng Nhan Cương hướng mắt về phía Hoạt Diêm La Lịnh Chấn Kỳ:

- Tôn giá. Chúng tôi đã làm đúng theo thỏa thuận.

Câu nói của Hoàng Nhan Cương khiến cho Nhất Tiếu đạo trưởng hiểu ra vấn đề.

Lão tức giận gầm lên:

- Phản đồ... các ngươi....

Lão chỉ thốt được bấy nhiêu thì miệng ứa máu, ngã lăn ra bất tỉnh.

Chúng đạo đồ Võ Đang thấy Chưởng môn nguy kịch liền xông tới toan giải cứu cho Nhất Tiếu đạo trưởng và sát tử Hoàng Nhan Cương, Lục Tồn Sanh. Trong lúc phẫn nộ bởi sự phản sư của họ Hoàng và họ Lục, chúng đạo đồ Võ Đang không còn giữ được tâm định của các bậc hiền giả tu tiên, mà họ đã trở thành những cuồng nhân khát máu, lao vào hai gã phản đồ như bầy thiêu thân.

Hoàng Nhan Cương và Lục Tồn Sanh vốn là hai trong tam tuyệt kỳ tài của Võ Đang nên đối với chúng đạo đồ kia thì họ đâu có e dè. Hai thanh trường kiếm dược họ Hoàng và họ Lục liên thủ thi triển Lưỡng Nghi Càn Khôn kiếm pháp.

Những tiếng thét đau đớn lồng lộng cất lên và đôi trường kiếm ví như hai bó đuốc thiêu cháy những con thiêu thân lao mình vào cửa chết.

Trong khi Hoàng Nhan Cương và Lục Tồn Sanh thi triển kiếm pháp Lưỡng Nghi Càn Khôn, tuyệt học của Võ Đang để thanh trừng đồng môn thì Hoạt Diêm La Lịnh Chấn Kỳ thản nhiên khoanh tay trước ngực thị trận. Mặt của y như trét sáp, thỉnh thoảng lại nhếch môi dè bỉu.

Nhất Tiếu đạo trưởng đang nằm bất tỉnh, bất ngờ nhỏm dậy. Lão thét lớn:

- Dừng tay.

Tiếng thét của Nhất Tiếu đạo trưởng thật kịp lúc, không để cho chúng đạo đồ rơi vào cảnh thảm sát, thây chất thành núi, máu chảy thành sông. Chúng đạo đồ Võ Đang nghe tiếng của Chưởng môn liền đồng thối bộ về chỗ cũ. Nhưng chung quanh Hoàng Nhan Cương và Lục Tồn Sanh đã có hơn mười xác đạo sĩ nằm rải rác. Tất cả những người đó đều bị giết bởi kiếm pháp tuyệt học của Võ Đang phái.

Nhất Tiếu đạo trưởng khoát tay, gượng nói:

- Tất cả không được nói, không được vọng động. Đây là di ngôn của bần đạo. Ai phản lại di ngôn này xem như là phản đồ của Võ Đang.

Phán lịnh từ Nhất Tiếu đạo trưởng ban ra, chúng đạo đồ không dám cãi mà từ từ ngồi trở lại trong tư thế kiết đà. Nhất Tiếu đạo trưởng gượng bước đến bên bồ đoàn của mình rồi tịnh thân trong tư thế kiết đà.

Hoạt Diêm La Lịnh Chấn Kỳ bước đến trước mặt Nhất Tiếu đạo trưởng:

- Bây giờ lão đã nhận ra sự u mê tăm tối của lão rồi chứ? Người lão chọn để truyền y bát chân truyền lại chính là người hại lão. Đó có phải là sự u mê của lão không?

Nhất Tiếu đạo trưởng nhắm hai mắt, điều hoà chân khí, như rơi vào cõi thiền định hư ảo không màng đến lời nói của Hoạt Diêm La Lịnh Chấn Kỳ.

Sự im lặng của Nhất Tiếu đạo trưởng không làm Lịnh Chấn Kỳ tức giận mà y còn dửng dưng với sự im lặng đó.

Y dè bỉu nói:

- Xem chừng lão sắp thành tiên rồi đó.

Y quay lại Hoàng Nhan Cương:

- Kể từ hôm nay, hai ngươi sẽ là giáo đầu của chúng môn hạ Quỷ môn. Riêng Nhất Tiếu đạo trưởng, hai ngươi được quyền định đoạt.

Hoàng Nhan Cương và Lục Tồn Sanh đồng loạt quỳ xuống hành đại lễ với Lịnh Chấn Kỳ:

- Đa tạ Chưởng giáo đã gia ơn.

- Đứng lên đi. Công trạng của hai ngươi đã lập tất phải được tưởng thưởng. Đừng khách sáo.

Lịnh Chấn Kỳ bước ra giữa đại sảnh:

- Các người nghe đây. Ai muốn sống thì hãy xõa tóc trở thành môn hạ Quỷ môn.

Ai muốn chết thì cứ khư khư giữ lấy đạo nghĩa sư tôn.

Hoạt Diêm La Lịnh Chấn Kỳ nói xong, bước đến một đạo sĩ đang ngồi đối mặt với gã.

Y nhìn đạo sĩ đó, từ tốn hỏi:

- Ngoại danh của ngươi là gì?

Người kia im lặng, hai mắt vẫn nhắm nghiền, không đáp lời Lịnh Chấn Kỳ.

Lịnh Chấn Kỳ nói tiếp:

- Ngươi muốn thành môn hạ Quỷ môn hay muốn chết?

Người đó vẫn im lặng.

Lịnh Chấn Kỳ cau mày:

- Ngươi theo di huấn của Nhất Tiếu đạo trưởng ư?

Người đó vẫn im lặng.

Lịnh Chấn Kỳ đặt trảo thủ lên đỉnh đầu vị đạo sĩ Võ Đang:

- Lịnh mỗ sẽ giết ngươi đó.

Vị đạo sĩ vẫn khăng khăng không nói nửa lời. Hai mắt nhắm nghiền như một thiền giả đang nhập vào cõi giới tiên cảnh.

Lịnh Chấn Kỳ từ từ bóp trảo thủ lại. Những âm thanh rắc rắc phát ra từ đỉnh đầu của vị đạo sĩ nhưng tuyệt nhiên vẫn không làm chân diện dung của người kia thay đổi, mặc dù đang phải chịu cực hình khủng khiếp nhất.

Máu trào ra từ năm ngón tay của Lịnh Chấn Kỳ.

Thủ cấp của vị đạo sĩ Võ Đang vỡ toan nhưng tuyệt nhiên vẫn không thốt ra một lời nói nào.

Lịnh Chấn Kỳ cau mày:

- Các người đều muốn chết để giữ phẩm tiết với Chưởng môn Võ Đang Nhất Tiếu đạo trưởng ư?

Đáp lại câu hỏi của gã là sự im lặng nặng nề. Lịnh Chấn Kỳ liếc về phía Nhất Tiếu đạo trưởng. Lão Chưởng môn Võ Đang vẫn thiền định trong cảnh giới riêng, mặc nhiên với những gì đang xảy ra cho Võ Đang phái.

Lịnh Chấn Kỳ bước đến vị đạo sĩ ngồi bên. Y cũng toan dụng lại cách phán xử vừa rồi thì từ ngoài đại đường, một mỹ nhân với những bước đi uyển chuyển tiến vào.

Nàng vừa đi vừa nói:

- Tôn giá không thể hành xử như vậy được.

Hoạt Diêm La Lịnh Chấn Kỳ nhìn nàng. Y thoáng một chút ngây người bởi nhan sắc tuyệt phàm và sắc xảo của mỹ nhân. Sự ngây dại đó khiến y thu hồi trảo công.

Nhan sắc của mỹ nhân kia như thế nào mà khiến cho Hoạt Diêm La Lịnh Chấn Kỳ phải chùng tay? Phải chăng vẻ đẹp của nữ nhân chính là tử chiêu vô hình đối với nam nhân?

Crypto.com Exchange

Hồi (1-53)


<