Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Huyết chưởng thánh tâm - Hồi 30

Huyết chưởng thánh tâm
Trọn bộ 71 hồi
Hồi 30: Chân Giả Chưa Phân
5.00
(một lượt)


Hồi (1-71)

Nước sông Nộ Giang vẫn cuồn cuộn chảy xiết, hoàn toàn không có gì đổi khác nhưng thời gian bốn tháng đã thấm thoát trôi qua.

Trước Quỷ Vương động, Hoa Diễm Phương mặt ràn rụa nước mắt nép sát vào lòng Nhạc Nhạn Linh, bùi ngùi khẽ gọi:

- Linh ca, Linh ca....

Nhạc Nhạn Linh thờ thẫn đưa tay nhẹ vuốt lên mái tóc óng mượt của nàng, âu yếm lau chùi nước mắt trên mặt nàng, dịu dàng nói:

- Phương muội đừng khóc, Phương muội chẳng đã nói là nhất định sẽ vâng lời ngu ca hay sao?

Bốn tháng trời gần gũi bên nhau, cử chỉ hồn nhiên và lời lẽ ngây thơ của Hoa Diễm Phương đã cởi mở cõi lòng của chàng thiếu niên lạnh lùng này, mặc dù chàng biết rõ mình không còn sống bao lâu nữa, nhưng tình yêu chàng đâu thể nào kềm chế được.

Hoa Diễm Phương dịu dàng gật đầu, áp chặt mặt vào cổ Nhạc Nhạn Linh, bùi ngùi nói:

- Linh ca, tiểu muội không muốn rời xa Linh ca!

Nhạc Nhạn Linh lòng rúng động mạnh, thở dài nói:

- Phương muội, trên đời chẳng có buổi tiệc nào không tan, từ nay chỉ cần Phương muội ghi nhớ từng có một Linh ca này là đủ rồi!

Chàng không sao bày tỏ nỗi khổ ải của mình, và chàng cũng chẳng đủ can đảm.

Hoa Diễm Phương khẽ khóc thút thít:

- Vâng, tiểu muội sẽ mãi mãi ghi nhớ. Một tháng sau, khi tiểu muội luyện thành võ công, nhất định sẽ phải tìm gặp Linh ca!

Nhạc Nhạn Linh buông thở dài não ruột:

- Phương muội có lẽ sẽ không bao giờ tìm gặp được ngu ca!

Hoa Diễm Phương nghe vậy, bàng hoàng ngước mắt lên nhìn Nhạc Nhạn Linh, nói:

- Vì sao vậy? Hay là Linh ca thật ra không hề yêu tiểu muội?

Nhạc Nhạn Linh đăm đăm mắt nhìn vào ánh mắt bàng hoàng của nàng, không còn nén được tình cảm trong lòng mình nữa, khẽ gọi một tiếng:

- Phương muội!

Rồi thì đôi môi run run đã in lên đôi môi mọng đỏ của Hoa Diễm Phương.

Hoa Diễm Phương người run lên nhè nhẹ, từ từ nhắm mắt, hai tay siết chặt lấy Nhạc Nhạn Linh.

Nàng đã hài lòng, mặc dù Nhạc Nhạn Linh không trả lời câu hỏi của nàng, nhưng chàng đã dùng hành động chứng minh tất cả.

Ngay khi ấy, Quỷ Diện bà bà từ trong động bước ra, tay cầm một chiếc mặt nạ màu sắc sặc sỡ, thấp giọng nói:

- Công tử đi ngay bây giờ ư?

Nhạc Nhạn Linh vội ngẩng lên, nhưng Hoa Diễm Phương lại càng siết mạnh hơn, người nép sát vào lòng Nhạc Nhạn Linh, xem như không hề có mặt Quỷ Diện bà bà.

Nhạc Nhạn Linh ngoảnh lại nhìn Quỷ Diện bà bà đáp:

- Vâng, tại hạ đi ngay!

Quỷ Diện bà bà giọng não nề:

- Một tháng sau, lão thân với Phương nhi cũng sẽ bước chân vào chốn giang hồ!

Nhạc Nhạn Linh thở dài trĩu nặng:

- Tại hạ tin là Bà bà nhất định sẽ tận tâm chăm sóc cho Phương muội. Phương muội chưa từng có chút kinh nghiệm giang hồ, mọi sự đều phải nhờ Bà bà trông nom chỉ bảo.

- Còn công tử thì sao?

Nhạc Nhạn Linh cười chua xót:

- Bà bà đã biết hết cả rồi!

Quỷ Diện bà bà rúng động cõi lòng:

- Công tử, thuốc chữa bệnh không chết, huống hồ công tử còn có nhiều kẻ cần tìm thế kia!

Nhạc Nhạn Linh ngước lên nhìn trời, thở dài nói:

- Vâng, tại hạ sẽ cố hết sức mình, cầu mong Nhạc Nhạn Linh này còn có thể gặp lại hai người!

Đoạn đưa hai tay áo lên lau nước mắt, bùi ngùi nói:

- Nhạn Linh đi đây!

Hoa Diễm Phương lặng người:

- Không, Linh ca!

Quỷ Diện bà bà đưa chiếc mặt nạ quỷ ra:

- Công tử hãy mang theo, rất có thể sau này sẽ dùng đến!

Nhạc Nhạn Linh đưa tay đón lấy, nhè nhẹ đẩy Hoa Diễm Phương ra, bấm bụng nói:

- Phương muội, xin hãy bảo trọng, ngu ca đi đây!

Đoạn liền tung mình vọt thẳng lên không, sau lưng vang lên tiếng gọi ai oán của Hoa Diễm Phương.

Sau bốn tháng khổ luyện, công lực của Nhạc Nhạn Linh đã tiến bộ rất nhiều, dù cao hơn trăm trượng, chàng chỉ ba lần đặt chân lấy đà đã lên đến trên miệng vực.

Nhạc Nhạn Linh đứng trên bờ vực đưa mắt nhìn xuống, mỏm đá đầu quỷ chỉ còn to cỡ bánh xe, giòng Nộ Giang cuồn cuộn đã trở thành một sợi dây đai vàng, tất cả đều thu nhỏ lại.

Nhạc Nhạn Linh buông tiếng thở dài thậm thượt, lẩm bẩm:

- Phương muội, vĩnh biệt! Cầu mong chốn giang hồ vẩn đục sẽ không làm thay đổi trái tim trong trắng của hiền muội!

Dứt lời, chầm chậm cất bước đi về phía trước.

Đột nhiên, ngoài xa có một bóng người từ trên tảng đá cao phóng xuống, tay cắp một thiếu nữ áo lam hai tay buông thõng, hiển nhiên đã mất khả năng phản kháng.

Nhạc Nhạn Linh vừa thấy bóng người ấy, liền động tâm thầm nhủ:

- "Vóc dáng người này sao giống mình thế nhỉ?"

Bóng người ấy như đang trốn tránh gì đó, phóng đi với tốc độ rất nhanh, lúc ẩn lúc hiện trong những tảng đá to lớn, hướng đi đúng về phía Nhạc Nhạn Linh.

Khoảng cách từ hơn hai trăm trượng thoáng chốc đã đến gần không đầy trăm trượng. Lúc này Nhạc Nhạn Linh đã trông thấy rõ người ấy mặc áo đen, phục sức giống hệt như chàng, chỉ khác một điều là y che mặt bằng khăn đen, chỉ lộ ra từ đôi mắt trở lên, trán và mày mắt cơ hồ hoàn toàn giống với Nhạc Nhạn Linh.

Nhạc Nhạn Linh hết sức kinh ngạc, thầm nhủ:

- "Trên đời sao lại có người giống mình đến thế nhỉ?"

Bỗng, một ý nghĩ lóe lên trong đầu Nhạc Nhạn Linh, và liền tức, mắt chàng rực sát cơ ghê rợn.

Do bởi Nhạc Nhạn Linh đứng yên tại chỗ, người ấy lại đang phóng đi vội vàng nên y vẫn chưa phát hiện mình đang tiến đến gần tử thần.

Lúc này người ấy đã đến cách Nhạc Nhạn Linh không đầy năm mươi trượng. Nhạc Nhạn Linh buông tiếng hừ lạnh, vừa định tung mình phóng ra.

Đột nhiên, một giọng trầm đục quát:

- Nhạc Nhạn Linh, ngươi còn định đào tẩu ư?

Liền sau đó, từ sau một tảng đá to trước mặt Nhạc Nhạn Linh cách chừng hai mươi trượng lách ra một lão bà áo đen cản đường người áo đen kia.

Nhạc Nhạn Linh khi vừa nghe quát, sửng sốt thầm nhủ:

- "Bà ta tìm mình chi vậy?"

Nhưng ngay sau đó thấy lão bà chặn đường người áo đen kia mới vỡ lẽ, tức giận thầm nhủ:

- "Mụ rõ là đui mù!"

Người áo đen vừa thấy có người cản đường, liền tức quay người phóng đi sang trái. Nhưng lão bà không đuổi theo, chỉ buông tiếng cười gằn, đứng yên tại chỗ.

Người áo đen khinh công thật kinh người, ngay khi Nhạc Nhạn Linh xê dịch, y đã vượt qua hơn ba mươi trượng.

Thốt nhiên, lại nghe một tiếng lạnh lùng quát:

- Nhạc Nhạn Linh, hôm nay đã đến ngày tận số của tên dâm tặc ngươi rồi!

Dứt tiếng, trước mặt người áo đen đã xuất hiện hai lão bà áo đen đứng chặn đường.

Người áo đen bịt mặt lúc này như biết mình đã bị lọt vào trùng vây, liền bỏ thiếu nữ trên tay xuống, quay người trở ra sau phóng đi.

Nhưng y vừa quay người, trước mặt khoảng hai mươi trượng bỗng vang lên một giọng sắc lạnh nói:

- Nhạc Nhạn Linh, ngươi còn định đào tẩu nữa ư?

Người áo đen ngẩng lên nhìn, kinh hãi kêu lên:

- Ồ, Thiên Phụng bang chủ!

Đồng thời luống cuống lùi sau hai bước dài.

Nhạc Nhạn Linh nghe vậy cũng liền đưa mắt nhìn, chỉ thấy Thiên Phụng bang chủ đang đứng trên một phiến đá to trắng, cách người áo đen bịt mặt chừng hai mươi trượng, sau lưng nàng là hai lão bà đứng sóng vai nhau, một trong số đó chính là Quỷ Diện bà bà.

Nhạc Nhạn Linh ngắm nhìn Thiên Phụng bang chủ một hồi, thầm nhủ:

- "Dường như nàng đã gầy đi rất nhiều rồi!"

Người bịt mặt vừa thấy Thiên Phụng bang chủ hiện thân, lòng đã mất chủ định, vội quét mắt nhìn quanh, bỗng quay người bỏ chạy về phía lối đến.

Nào ngờ y vừa quay người, trước mặt bỗng vang lên tiếng quát như sấm rền:

- Dâm tặc Nhạc Nhạn Linh, ngươi chạy đâu cho thoát!

Nhạc Nhạn Linh không cần nhìn cũng biết đó là Cửu Văn Long, tức giận thầm nhủ:

- "Thì ra các người thảy đều đánh giá quá thấp nhân cách của Nhạc Nhạn Linh này, hãy đợi rồi xem!"

Theo sau sự xuất hiện của Cửu Văn Long, xung quanh vang lên tiếng quát liên hồi, bốn ngọn cờ to lớn đã tung bay trên các tảng đá cao tứ phía.

Nhạc Nhạn Linh cười khảy thầm nhủ:

- "Thì ra nàng ta cũng đã đến đây rồi!"

Quả nhiên, bốn ngọn cờ to vừa xuất hiện, bốn nữ tỳ cũng đã hiện ra sau lưng Cửu Văn Long, tiếp đến là Dao Trì Long Nữ, Thần Toán Long Nữ và Tứ Bất Tượng.

Người áo đen bịt mặt thấy vậy, biết không sao thoát khỏi trùng vây được nữa, lòng hết sức lo lắng, không tự chủ được, từng bước thoái lui.

Dao Trì Long Nữ nhướng mày, đưa mắt nhìn Thiên Phụng bang chủ nói:

- Thì ra Bang chủ đại giá đã đến trước, tiểu muội thật là đa sự!

Thiên Phụng bang chủ cười lạnh lùng:

- Bổn bang thế lực yếu kém, không dám đại sự phô trương, nơi đến không có phiêu ký cũng chẳng có tín kỳ, chẳng trách Lệnh chủ đã không phát hiện.

Dao Trì Long Nữ kể từ khi Nhạc Nhạn Linh rơi xuống Nộ Giang, đã mất đi sự vui vầy trước kia, lòng rối như tơ vò, nghe vậy liền nhướng mày, lạnh lùng nói:

- Bang chủ quá khiêm tốn rồi, chỉ qua thủ đoạn sát hại đệ tử bổn lệnh của Bang chủ, cũng đủ thấy Bang chủ thật ra chẳng xem bổn Lệnh chủ vào đâu, nay lại bảo là thế lực yếu kém, vậy chẳng phải tự vả miệng mình hay sao?

Thiên Phụng bang chủ tâm trạng cũng chẳng khá hơn, cười khảy nói:

- Có lửa thì mới có khói, nếu Lệnh chủ mà không động thủ trước, bổn Bang chủ dù gan trời cũng chẳng dám gây sự.

Dao Trì Long Nữ tức giận:

- Ai động thủ trước?

Thiên Phụng bang chủ nhướng mày:

- Lệnh chủ tự hiểu lấy!

Nhạc Nhạn Linh thấy vậy hết sức lo lắng, thầm nhủ:

- "Hay thật, hai người vừa mới gặp đã tranh cãi nhau trước, vậy thì đại cục giang hồ mai sau sẽ biết bảo vệ thế nào đây?"

Nhưng rồi lại tự trách:

- Đó thì can gì đến mình, việc quái gì mình phải bận tâm lo cho thiên hạ chứ?

Tuy vậy chàng cũng không sao yên tâm được, có lẽ bản tính lương thiện khiến chàng chẳng thể nào không lo cho người khác.

Dao Trì Long Nữ tức giận nói:

- Bang chủ rõ ràng là đơm đặt vu khống!

Thiên Phụng bang chủ cười khảy:

- Lệnh chủ tự thị võ công hơn người, định dùng áp lực chứ gì?

- Có lẽ Bang chủ không đến đỗi sợ?

- Đúng vậy, tiểu muội tuy biết mình không phải địch thủ, nhưng nếu Lệnh chủ có hứng thú, tiểu muội sẵn sàng liều mạng hầu tiếp.

Thiên Phụng bang chủ nói xong, chậm bước từ trên phiến đá trắng đi xuống.

Quỷ Diện bà bà vội nắm tay nàng giữ lại nói:

- Bang chủ, bây giờ không phải lúc.

Bên kia, Thần Toán Long Nữ cũng cao giọng:

- Lệnh chủ, hiện điều cần thiết trước mắt là xử lý người này như thế nào?

Đoạn đưa tay chỉ người áo đen bịt mặt nhưng không nói là Nhạc Nhạn Linh.

Dao Trì Long Nữ và Thiên Phụng bang chủ đều là trang kỳ nữ đại trí đại dũng, khả năng suy luận đương nhiên chẳng kém, nghe thuộc hạ khuyên nhủ liền không tranh cãi nhau nữa.

Dao Trì Long Nữ dịu giọng nói:

- Bang chủ đã ngăn chặn người này trước, đương nhiên chủ quyền là ở Bang chủ.

Thiên Phụng bang chủ bước trở lên phiến đá trắng nói:

- Đệ tử bổn bang tuy cũng có người táng mạng trong tay y, nhưng đó là chuyện quá khứ. Hôm nay y đã bắt cóc đệ tử của quý lệnh, vậy thì quyền phán quyết phải thuộc Lệnh chủ mới đúng.

Hiển nhiên đó là nàng không muốn ra tay sát hại Nhạc Nhạn Linh.

Dao Trì Long Nữ ra chiều khó xử, tựa hồ cũng không muốn ra tay sát hại Nhạc Nhạn Linh.

Thần Toán Long Nữ nhẹ giật tay áo Dao Trì Long Nữ, khẽ nói:

- Lệnh chủ, uy tín của Dao Trì Long Nữ hoàn toàn lệ thuộc vào sự phân xử của Lệnh chủ ngày hôm nay đấy!

Dao Trì Long Nữ liền biến sắc mặt, lẩm bẩm:

- Uy tín, uy tín! Thì ra Dao Trì Long Nữ này chỉ là một pho tượng để cho kẻ khác mộ bái chứ không phải là người, vì uy tín bổn Lệnh chủ phải hy sinh tất cả. Chả lẽ bổn Lệnh chủ sống trên cõi đời này không có quyền lợi gì cả hay sao?

Trong những lời thê lương ấy, hai giọt nước mắt từ từ lăn dài xuống má.

Thần Toán Long Nữ khẽ nói:

- Lệnh chủ, hãy kiên cường lên, y không xứng đáng với tình yêu của Lệnh chủ!

Dao Trì Long Nữ đưa nhanh tay áo lau nước mắt, đanh mặt nhìn người bịt mặt, giọng sắc lạnh nói:

- Nhạc Nhạn Linh, thì ra ngươi chưa chết!

Người bịt mặt biết không sao thoát thân được nữa, liền co chân quỳ gối sụp xuống, đập đầu lạy nói:

- Xin Lệnh chủ tha mạng, Nhạc Nhạn Linh đã biết lỗi rồi!

Thần Toán Long Nữ thấy vậy liền quả quyết thầm nhủ:

- "Chắc chắn y không phải Nhạc Nhạn Linh! Người cao ngạo như Nhạc Nhạn Linh dù đao kề cổ cũng không bao giờ lại lục van xin thế này."

Lòng tuy nghĩ vậy nhưng nàng không nói ra.

Dao Trì Long Nữ cố chống lại niềm khoan thứ trong lòng, nàng phải kiên cường lên mới được, cười khảy nói:

- Trên giang hồ, kẻ dâm tặc nào được khoan thứ bao giờ? Nhạc Nhạn Linh, nếu biết trước có ngày hôm nay thì ngươi đừng gây ra.

Người bịt mặt van nài:

- Lệnh chủ, con người nào phải thánh hiền. Ai lại không có lỗi lầm, biết ăn năn hối cải mới thật sự là người tốt. Chỉ cần Lệnh chủ buông tha cho Nhạc Nhạn Linh lần này, tại hạ cam đoan sẽ triệt để sửa đổi trở thành người tốt.

Dao Trì Long Nữ thoáng biến sắc mặt, nhưng không trông thấy các đệ tử xung quanh thảy đều lộ vẻ tức giận, trái tim liền lạnh trở lại, bấm bụng nói:

- Theo bổn Lệnh chủ phán quyết, ngươi đừng mong sống rời khỏi đây nữa!

Đoạn đưa mắt nhìn Thiên Phụng bang chủ, nói tiếp:

- Theo ý Bang chủ thì sao?

Thiên Phụng bang chủ không nhìn người bịt mặt, cố nén nỗi đau trong lòng, lạnh lùng nói:

- Lệnh chủ phán quyết rất đúng!

Trong khi nói, cánh tay nàng không ngớt run rẩy trong tay áo, song vẻ mặt hết sức bình thản. Hai người con gái trẻ này quả là có sức mạnh phi thường.

Dao Trì Long Nữ lạnh lùng quát:

- Tứ Bất Tượng, hãy bắt lấy hắn!

Nhạc Nhạn Linh lúc này đã lấy mặt nạ quỷ ra đeo lên, cất bước từ sau tảng đá đi ra.

Người bịt mặt trong cơn tuyệt vọng, lòng liều mạng liền nảy sinh, bỗng tung mình lùi ra sau hai trượng, quát to:

- Lệnh chủ buộc Nhạc Nhạn Linh này liều mạng phải không?

Dứt lời đã đề tụ công lực vào song chưởng, mồ hôi từ nơi góc trán y từng giọt nối tiếp nhau chảy xuống, ánh mắt ngập vẻ khiếp hãi.

Tứ Bất Tượng bước nhanh ra, cười khảy nói:

- Dâm tặc Nhạc Nhạn Linh, ngươi tự tuyệt hay là phải cần đến lão thân động thủ?

Người bịt mặt vung tay, ánh đỏ lóe lên, gằn giọng nói:

- Nếu bà tự tin đương cự nổi với Huyết chưởng của Nhạc mỗ thì cứ động thủ!

Tứ Bất Tượng cười khảy:

- Huyết chưởng thì có gì đáng kể!

Đoạn liền định động thủ, ngay khi ấy, bỗng nghe một giọng lạnh toát nói:

- Bằng hữu không phải là Nhạc Nhạn Linh!

Mọi người hiện diện đều đang tập trung sức chú ý vào người bịt mặt, nghe tiếng liền giật nẩy mình, quay phắt nhìn về phía phát ra tiếng nói, bất giác sửng sốt thầm nhủ:

- "Trên đời sao lại có kẻ xấu xí thế này?"

Ngay khi mọi người sửng sốt, Nhạc Nhạn Linh đã ngạo nghễ đi vào trong hiện trường.

Khi Nhạc Nhạn Linh vừa hiện thân, Dao Trì Long Nữ và Thiên Phụng bang chủ đều lập tức nảy sinh một cảm giác kỳ lạ. Hai người không giải thích được lý do, chỉ cảm thấy tiếng nói lạnh lùng trong sáng của Nhạc Nhạn Linh hết sức là thân thiết.

Hai nàng bốn mắt nhìn chốt vào mặt Nhạc Nhạn Linh, tựa như muốn tìm ra gì đó.

Thần Toán Long Nữ liền mừng rỡ thầm nói:

- Tạ ơn trời đất, thì ra ngươi chưa chết!

Đoạn quay sang Tứ Bất Tượng nói:

- Tứ Bất Tượng, hãy lui về!

Tứ Bất Tượng vừa định động thủ, bị Nhạc Nhạn Linh xuất hiện ngăn cản, đang tức giận nên kiên quyết lắc đầu nói:

- Lão thân chưa hoàn thành nhiệm vụ!

Dao Trì Long Nữ bỗng buột miệng tiếp lời:

- Hãy lui về!

Nàng tuy nói với Tứ Bất Tượng, nhưng mắt vẫn không rời khỏi bộ mặt quỷ của Nhạc Nhạn Linh. Nàng thật mong Nhạc Nhạn Linh đưa mắt nhìn mình, song nàng đã thất vọng. Thiếu niên có bộ mặt ghê gớm kia không hề nhìn nàng.

Tứ Bất Tượng tuy ngang tàng, nhưng không dám trái mệnh Lệnh chủ, đành hậm hực trừng mắt nhìn người bịt mặt, quay người trở về bên cạnh Dao Trì Long Nữ.

Nhạc Nhạn Linh đi đến trước mặt người bịt mặt chừng năm thước, lạnh lùng nói:

- Các hạ sao không lấy khăn che mặt xuống?

Người bịt mặt vừa thấy Tứ Bất Tượng lui về, liền lấy lại can đảm, trong lòng thầm toan tính:

- Sao mình không hạ sát gã xấu xí này trước để biểu lộ võ công của mình, để họ không dám xem thường mình nữa!

Đoạn bèn cười khảy nói:

- Tiểu tử xấu xí, ngươi là ai? Hãy báo danh tánh ra!

Nhạc Nhạn Linh cười khảy:

- Tại hạ còn chưa biết đại danh của tôn giá kia mà!

- Tại hạ là Nhạc Nhạn Linh!

Nhạc Nhạn Linh mắt rực sát cơ, giọng sắc lạnh:

- Tôn giá mà không báo ra danh tánh thật trong lúc này, e rằng lát nữa sẽ không còn cơ hội nữa!

Có lẽ giọng nói Nhạc Nhạn Linh quá sắc lạnh nên khiến người bịt mặt không tự chủ được thoái lui hai bước.

Bỗng, người bịt mặt giơ song chưởng lên nói:

- Tiểu tử, ngươi hãy xem song chưởng của ta!

Nhạc Nhạn Linh nói:

- Không cần!

Đồng thời cất bước tiến đến gần người bịt mặt.

Theo từng bước chân tiến tới của Nhạc Nhạn Linh, người bịt mặt dần thoái lui, những đường gân xanh trên trán y giật mạnh liên hồi.

Bỗng, người bịt mặt quát to:

- Tiểu tử, ngươi muốn chết?

Dứt lời đã tung mình lao tới với chiêu "Thiên La Địa Võng" giáng thẳng xuống đỉnh đầu Nhạc Nhạn Linh. Chỉ thấy bóng đỏ lấp loáng, kèm theo kình phong như bài sơn đảo hải, uy thế thật khủng khiếp.

Nhạc Nhạn Linh không né tránh cũng không hoàn thủ, chỉ lạnh lùng nói:

- Huyết chưởng dường như không có kình lực mạnh thế này!

Nhạc Nhạn Linh vừa dứt lời, song chưởng người bịt mặt đã cách đỉnh đầu chàng không đầy nửa tấc. Dao Trì Long Nữ với Thiên Phụng bang chủ bất giác cùng tiến tới một bước.

Ngay trong khoảnh khắc ấy, bỗng nghe Nhạc Nhạn Linh quát to:

- Xuống đây ngay!

Chỉ thấy chàng tay phải vung chưởng, kèm theo ánh đỏ lấp lóa.

Tiếp theo, người bịt mặt kinh hoàng kêu lên:

- Ô! Huyết...

Chưa dứt lời đã bị Nhạc Nhạn Linh điểm trúng á huyệt.

Diễn biến xảy ra quá nhanh, hiện trường ngoài Dao Trì Long Nữ và Thiên Phụng bang chủ, cơ hồ không người nào trông thấy rõ Nhạc Nhạn Linh đã nắm lấy mạch môn người bịt mặt như thế nào.

Nhạc Nhạn Linh lạnh lùng nhìn người bịt mặt, đanh giọng nói:

- Tôn giá đã chịu sự sai khiến của ai?

Dứt lời liền vung tay giải khai quá huyệt, đồng thời tay phải gỡ bỏ khăn che mặt của y.

Tất cả mọi người liền tức sửng sốt kêu lên:

- Ô! Y không phải là Nhạc Nhạn Linh!

Dao Trì Long Nữ mặt mày trắng bệch, giọng não nùng lẩm bẩm:

- Nhạc Nhạn Linh, giữa chúng ta sao lại lắm hiểu lầm thế này?

Biết ở nơi nào có thể gặp lại chàng đây?

Dứt lời, hai dòng nước mắt đã lăn dài trên má.

Thần Toán Long Nữ vội đưa tay đỡ nàng, kề tai nói khẽ:

- Lệnh chủ không nên đau lòng, có lẽ là Nhạc Nhạn Linh chưa chết, không tin lát nữa Lệnh chủ hãy chú ý nghe hạ tọa hỏi người xấu xí kia sẽ rõ!

Dao Trì Long Nữ giọng ảo não:

- Nhạc Nhạn Linh chưa chết e cũng sẽ không bao giờ đếm xỉa đến bổn Lệnh chủ nữa!

- Bệnh của y chỉ có Lệnh chủ mới chữa khỏi được kia mà!

Dao Trì Long Nữ lắc đầu:

- Chắc chắn là y rất căm hận bổn Lệnh chủ, dù tặng cho y, y cũng có chịu nhận đâu?

Thần Toán Long Nữ cười tự tin:

- Chỉ cần hạ tọa còn một hơi thở, quyết không để Lệnh chủ thất vọng.

Dao Trì Long Nữ lúc này đã hoàn toàn mất chủ định, nghe vậy cảm kích nhìn Thần Toán Long Nữ nói:

- Tỷ tỷ, tiểu muội biết phải báo đáp tỷ tỷ thế nào đây?

Đoạn nắm lấy tay Thần Toán Long Nữ siết chặt, cử chỉ hết sức chân thành.

Ngay khi ấy, bỗng nghe Cửu Văn Long quát to:

- Hay cho tiểu tử kia, mỗ đập nát thây ngươi!

Vừa dứt lời, Tề mi côn đã vung lên giáng thẳng xuống đỉnh đầu người áo đen.

Nhạc Nhạn Linh ngước mắt nhìn Cửu Văn Long, thấy đôi mắt to tròn của y giăng đầu tia máu, trán nổi gân xanh và nẩy giật dữ dội, dáng vẻ hết sức kinh khiếp.

Chàng đợi đến khi ngọn thiết côn của Cửu Văn Long chỉ còn cách đỉnh đầu người áo đen không đầy một tấc, mới buông tay tung mình lui ra xa hơn trượng.

Chỉ nghe "bộp" một tiếng, đầu sọ của người áo đen đã bị vỡ nát, chết ngay tức khắc, song hai bàn tay của y vẫn đỏ như máu, hiển nhiên là đã bôi màu đỏ để đánh lừa kẻ khác.

Cửu Văn Long một côn đánh nát sọ người áo đen, vẫn chưa hả giận, tiếp tục vung côn loạn đả. Sau khi đánh cho thi thể trở thành một đống máu thịt nhầy nhụa, bỗng ngồi bệt xuống đất khóc rống lên, tiếng khóc như sấm rền, chấn động cả rừng núi, thật vô cùng bi thương.Hồi 30 Chân giả chưa phân Nước sông Nộ Giang vẫn cuồn cuộn chảy xiết, hoàn toàn không có gì đổi khác nhưng thời gian bốn tháng đã thấm thoát trôi qua.

Trước Quỷ Vương động, Hoa Diễm Phương mặt ràn rụa nước mắt nép sát vào lòng Nhạc Nhạn Linh, bùi ngùi khẽ gọi:

- Linh ca, Linh ca....

Nhạc Nhạn Linh thờ thẫn đưa tay nhẹ vuốt lên mái tóc óng mượt của nàng, âu yếm lau chùi nước mắt trên mặt nàng, dịu dàng nói:

- Phương muội đừng khóc, Phương muội chẳng đã nói là nhất định sẽ vâng lời ngu ca hay sao?

Bốn tháng trời gần gũi bên nhau, cử chỉ hồn nhiên và lời lẽ ngây thơ của Hoa Diễm Phương đã cởi mở cõi lòng của chàng thiếu niên lạnh lùng này, mặc dù chàng biết rõ mình không còn sống bao lâu nữa, nhưng tình yêu chàng đâu thể nào kềm chế được.

Hoa Diễm Phương dịu dàng gật đầu, áp chặt mặt vào cổ Nhạc Nhạn Linh, bùi ngùi nói:

- Linh ca, tiểu muội không muốn rời xa Linh ca!

Nhạc Nhạn Linh lòng rúng động mạnh, thở dài nói:

- Phương muội, trên đời chẳng có buổi tiệc nào không tan, từ nay chỉ cần Phương muội ghi nhớ từng có một Linh ca này là đủ rồi!

Chàng không sao bày tỏ nỗi khổ ải của mình, và chàng cũng chẳng đủ can đảm.

Hoa Diễm Phương khẽ khóc thút thít:

- Vâng, tiểu muội sẽ mãi mãi ghi nhớ. Một tháng sau, khi tiểu muội luyện thành võ công, nhất định sẽ phải tìm gặp Linh ca!

Nhạc Nhạn Linh buông thở dài não ruột:

- Phương muội có lẽ sẽ không bao giờ tìm gặp được ngu ca!

Hoa Diễm Phương nghe vậy, bàng hoàng ngước mắt lên nhìn Nhạc Nhạn Linh, nói:

- Vì sao vậy? Hay là Linh ca thật ra không hề yêu tiểu muội?

Nhạc Nhạn Linh đăm đăm mắt nhìn vào ánh mắt bàng hoàng của nàng, không còn nén được tình cảm trong lòng mình nữa, khẽ gọi một tiếng:

- Phương muội!

Rồi thì đôi môi run run đã in lên đôi môi mọng đỏ của Hoa Diễm Phương.

Hoa Diễm Phương người run lên nhè nhẹ, từ từ nhắm mắt, hai tay siết chặt lấy Nhạc Nhạn Linh.

Nàng đã hài lòng, mặc dù Nhạc Nhạn Linh không trả lời câu hỏi của nàng, nhưng chàng đã dùng hành động chứng minh tất cả.

Ngay khi ấy, Quỷ Diện bà bà từ trong động bước ra, tay cầm một chiếc mặt nạ màu sắc sặc sỡ, thấp giọng nói:

- Công tử đi ngay bây giờ ư?

Nhạc Nhạn Linh vội ngẩng lên, nhưng Hoa Diễm Phương lại càng siết mạnh hơn, người nép sát vào lòng Nhạc Nhạn Linh, xem như không hề có mặt Quỷ Diện bà bà.

Nhạc Nhạn Linh ngoảnh lại nhìn Quỷ Diện bà bà đáp:

- Vâng, tại hạ đi ngay!

Quỷ Diện bà bà giọng não nề:

- Một tháng sau, lão thân với Phương nhi cũng sẽ bước chân vào chốn giang hồ!

Nhạc Nhạn Linh thở dài trĩu nặng:

- Tại hạ tin là Bà bà nhất định sẽ tận tâm chăm sóc cho Phương muội. Phương muội chưa từng có chút kinh nghiệm giang hồ, mọi sự đều phải nhờ Bà bà trông nom chỉ bảo.

- Còn công tử thì sao?

Nhạc Nhạn Linh cười chua xót:

- Bà bà đã biết hết cả rồi!

Quỷ Diện bà bà rúng động cõi lòng:

- Công tử, thuốc chữa bệnh không chết, huống hồ công tử còn có nhiều kẻ cần tìm thế kia!

Nhạc Nhạn Linh ngước lên nhìn trời, thở dài nói:

- Vâng, tại hạ sẽ cố hết sức mình, cầu mong Nhạc Nhạn Linh này còn có thể gặp lại hai người!

Đoạn đưa hai tay áo lên lau nước mắt, bùi ngùi nói:

- Nhạn Linh đi đây!

Hoa Diễm Phương lặng người:

- Không, Linh ca!

Quỷ Diện bà bà đưa chiếc mặt nạ quỷ ra:

- Công tử hãy mang theo, rất có thể sau này sẽ dùng đến!

Nhạc Nhạn Linh đưa tay đón lấy, nhè nhẹ đẩy Hoa Diễm Phương ra, bấm bụng nói:

- Phương muội, xin hãy bảo trọng, ngu ca đi đây!

Đoạn liền tung mình vọt thẳng lên không, sau lưng vang lên tiếng gọi ai oán của Hoa Diễm Phương.

Sau bốn tháng khổ luyện, công lực của Nhạc Nhạn Linh đã tiến bộ rất nhiều, dù cao hơn trăm trượng, chàng chỉ ba lần đặt chân lấy đà đã lên đến trên miệng vực.

Nhạc Nhạn Linh đứng trên bờ vực đưa mắt nhìn xuống, mỏm đá đầu quỷ chỉ còn to cỡ bánh xe, giòng Nộ Giang cuồn cuộn đã trở thành một sợi dây đai vàng, tất cả đều thu nhỏ lại.

Nhạc Nhạn Linh buông tiếng thở dài thậm thượt, lẩm bẩm:

- Phương muội, vĩnh biệt! Cầu mong chốn giang hồ vẩn đục sẽ không làm thay đổi trái tim trong trắng của hiền muội!

Dứt lời, chầm chậm cất bước đi về phía trước.

Đột nhiên, ngoài xa có một bóng người từ trên tảng đá cao phóng xuống, tay cắp một thiếu nữ áo lam hai tay buông thõng, hiển nhiên đã mất khả năng phản kháng.

Nhạc Nhạn Linh vừa thấy bóng người ấy, liền động tâm thầm nhủ:

- "Vóc dáng người này sao giống mình thế nhỉ?"

Bóng người ấy như đang trốn tránh gì đó, phóng đi với tốc độ rất nhanh, lúc ẩn lúc hiện trong những tảng đá to lớn, hướng đi đúng về phía Nhạc Nhạn Linh.

Khoảng cách từ hơn hai trăm trượng thoáng chốc đã đến gần không đầy trăm trượng. Lúc này Nhạc Nhạn Linh đã trông thấy rõ người ấy mặc áo đen, phục sức giống hệt như chàng, chỉ khác một điều là y che mặt bằng khăn đen, chỉ lộ ra từ đôi mắt trở lên, trán và mày mắt cơ hồ hoàn toàn giống với Nhạc Nhạn Linh.

Nhạc Nhạn Linh hết sức kinh ngạc, thầm nhủ:

- "Trên đời sao lại có người giống mình đến thế nhỉ?"

Bỗng, một ý nghĩ lóe lên trong đầu Nhạc Nhạn Linh, và liền tức, mắt chàng rực sát cơ ghê rợn.

Do bởi Nhạc Nhạn Linh đứng yên tại chỗ, người ấy lại đang phóng đi vội vàng nên y vẫn chưa phát hiện mình đang tiến đến gần tử thần.

Lúc này người ấy đã đến cách Nhạc Nhạn Linh không đầy năm mươi trượng. Nhạc Nhạn Linh buông tiếng hừ lạnh, vừa định tung mình phóng ra.

Đột nhiên, một giọng trầm đục quát:

- Nhạc Nhạn Linh, ngươi còn định đào tẩu ư?

Liền sau đó, từ sau một tảng đá to trước mặt Nhạc Nhạn Linh cách chừng hai mươi trượng lách ra một lão bà áo đen cản đường người áo đen kia.

Nhạc Nhạn Linh khi vừa nghe quát, sửng sốt thầm nhủ:

- "Bà ta tìm mình chi vậy?"

Nhưng ngay sau đó thấy lão bà chặn đường người áo đen kia mới vỡ lẽ, tức giận thầm nhủ:

- "Mụ rõ là đui mù!"

Người áo đen vừa thấy có người cản đường, liền tức quay người phóng đi sang trái. Nhưng lão bà không đuổi theo, chỉ buông tiếng cười gằn, đứng yên tại chỗ.

Người áo đen khinh công thật kinh người, ngay khi Nhạc Nhạn Linh xê dịch, y đã vượt qua hơn ba mươi trượng.

Thốt nhiên, lại nghe một tiếng lạnh lùng quát:

- Nhạc Nhạn Linh, hôm nay đã đến ngày tận số của tên dâm tặc ngươi rồi!

Dứt tiếng, trước mặt người áo đen đã xuất hiện hai lão bà áo đen đứng chặn đường.

Người áo đen bịt mặt lúc này như biết mình đã bị lọt vào trùng vây, liền bỏ thiếu nữ trên tay xuống, quay người trở ra sau phóng đi.

Nhưng y vừa quay người, trước mặt khoảng hai mươi trượng bỗng vang lên một giọng sắc lạnh nói:

- Nhạc Nhạn Linh, ngươi còn định đào tẩu nữa ư?

Người áo đen ngẩng lên nhìn, kinh hãi kêu lên:

- Ồ, Thiên Phụng bang chủ!

Đồng thời luống cuống lùi sau hai bước dài.

Nhạc Nhạn Linh nghe vậy cũng liền đưa mắt nhìn, chỉ thấy Thiên Phụng bang chủ đang đứng trên một phiến đá to trắng, cách người áo đen bịt mặt chừng hai mươi trượng, sau lưng nàng là hai lão bà đứng sóng vai nhau, một trong số đó chính là Quỷ Diện bà bà.

Nhạc Nhạn Linh ngắm nhìn Thiên Phụng bang chủ một hồi, thầm nhủ:

- "Dường như nàng đã gầy đi rất nhiều rồi!"

Người bịt mặt vừa thấy Thiên Phụng bang chủ hiện thân, lòng đã mất chủ định, vội quét mắt nhìn quanh, bỗng quay người bỏ chạy về phía lối đến.

Nào ngờ y vừa quay người, trước mặt bỗng vang lên tiếng quát như sấm rền:

- Dâm tặc Nhạc Nhạn Linh, ngươi chạy đâu cho thoát!

Nhạc Nhạn Linh không cần nhìn cũng biết đó là Cửu Văn Long, tức giận thầm nhủ:

- "Thì ra các người thảy đều đánh giá quá thấp nhân cách của Nhạc Nhạn Linh này, hãy đợi rồi xem!"

Theo sau sự xuất hiện của Cửu Văn Long, xung quanh vang lên tiếng quát liên hồi, bốn ngọn cờ to lớn đã tung bay trên các tảng đá cao tứ phía.

Nhạc Nhạn Linh cười khảy thầm nhủ:

- "Thì ra nàng ta cũng đã đến đây rồi!"

Quả nhiên, bốn ngọn cờ to vừa xuất hiện, bốn nữ tỳ cũng đã hiện ra sau lưng Cửu Văn Long, tiếp đến là Dao Trì Long Nữ, Thần Toán Long Nữ và Tứ Bất Tượng.

Người áo đen bịt mặt thấy vậy, biết không sao thoát khỏi trùng vây được nữa, lòng hết sức lo lắng, không tự chủ được, từng bước thoái lui.

Dao Trì Long Nữ nhướng mày, đưa mắt nhìn Thiên Phụng bang chủ nói:

- Thì ra Bang chủ đại giá đã đến trước, tiểu muội thật là đa sự!

Thiên Phụng bang chủ cười lạnh lùng:

- Bổn bang thế lực yếu kém, không dám đại sự phô trương, nơi đến không có phiêu ký cũng chẳng có tín kỳ, chẳng trách Lệnh chủ đã không phát hiện.

Dao Trì Long Nữ kể từ khi Nhạc Nhạn Linh rơi xuống Nộ Giang, đã mất đi sự vui vầy trước kia, lòng rối như tơ vò, nghe vậy liền nhướng mày, lạnh lùng nói:

- Bang chủ quá khiêm tốn rồi, chỉ qua thủ đoạn sát hại đệ tử bổn lệnh của Bang chủ, cũng đủ thấy Bang chủ thật ra chẳng xem bổn Lệnh chủ vào đâu, nay lại bảo là thế lực yếu kém, vậy chẳng phải tự vả miệng mình hay sao?

Thiên Phụng bang chủ tâm trạng cũng chẳng khá hơn, cười khảy nói:

- Có lửa thì mới có khói, nếu Lệnh chủ mà không động thủ trước, bổn Bang chủ dù gan trời cũng chẳng dám gây sự.

Dao Trì Long Nữ tức giận:

- Ai động thủ trước?

Thiên Phụng bang chủ nhướng mày:

- Lệnh chủ tự hiểu lấy!

Nhạc Nhạn Linh thấy vậy hết sức lo lắng, thầm nhủ:

- "Hay thật, hai người vừa mới gặp đã tranh cãi nhau trước, vậy thì đại cục giang hồ mai sau sẽ biết bảo vệ thế nào đây?"

Nhưng rồi lại tự trách:

- Đó thì can gì đến mình, việc quái gì mình phải bận tâm lo cho thiên hạ chứ?

Tuy vậy chàng cũng không sao yên tâm được, có lẽ bản tính lương thiện khiến chàng chẳng thể nào không lo cho người khác.

Dao Trì Long Nữ tức giận nói:

- Bang chủ rõ ràng là đơm đặt vu khống!

Thiên Phụng bang chủ cười khảy:

- Lệnh chủ tự thị võ công hơn người, định dùng áp lực chứ gì?

- Có lẽ Bang chủ không đến đỗi sợ?

- Đúng vậy, tiểu muội tuy biết mình không phải địch thủ, nhưng nếu Lệnh chủ có hứng thú, tiểu muội sẵn sàng liều mạng hầu tiếp.

Thiên Phụng bang chủ nói xong, chậm bước từ trên phiến đá trắng đi xuống.

Quỷ Diện bà bà vội nắm tay nàng giữ lại nói:

- Bang chủ, bây giờ không phải lúc.

Bên kia, Thần Toán Long Nữ cũng cao giọng:

- Lệnh chủ, hiện điều cần thiết trước mắt là xử lý người này như thế nào?

Đoạn đưa tay chỉ người áo đen bịt mặt nhưng không nói là Nhạc Nhạn Linh.

Dao Trì Long Nữ và Thiên Phụng bang chủ đều là trang kỳ nữ đại trí đại dũng, khả năng suy luận đương nhiên chẳng kém, nghe thuộc hạ khuyên nhủ liền không tranh cãi nhau nữa.

Dao Trì Long Nữ dịu giọng nói:

- Bang chủ đã ngăn chặn người này trước, đương nhiên chủ quyền là ở Bang chủ.

Thiên Phụng bang chủ bước trở lên phiến đá trắng nói:

- Đệ tử bổn bang tuy cũng có người táng mạng trong tay y, nhưng đó là chuyện quá khứ. Hôm nay y đã bắt cóc đệ tử của quý lệnh, vậy thì quyền phán quyết phải thuộc Lệnh chủ mới đúng.

Hiển nhiên đó là nàng không muốn ra tay sát hại Nhạc Nhạn Linh.

Dao Trì Long Nữ ra chiều khó xử, tựa hồ cũng không muốn ra tay sát hại Nhạc Nhạn Linh.

Thần Toán Long Nữ nhẹ giật tay áo Dao Trì Long Nữ, khẽ nói:

- Lệnh chủ, uy tín của Dao Trì Long Nữ hoàn toàn lệ thuộc vào sự phân xử của Lệnh chủ ngày hôm nay đấy!

Dao Trì Long Nữ liền biến sắc mặt, lẩm bẩm:

- Uy tín, uy tín! Thì ra Dao Trì Long Nữ này chỉ là một pho tượng để cho kẻ khác mộ bái chứ không phải là người, vì uy tín bổn Lệnh chủ phải hy sinh tất cả. Chả lẽ bổn Lệnh chủ sống trên cõi đời này không có quyền lợi gì cả hay sao?

Trong những lời thê lương ấy, hai giọt nước mắt từ từ lăn dài xuống má.

Thần Toán Long Nữ khẽ nói:

- Lệnh chủ, hãy kiên cường lên, y không xứng đáng với tình yêu của Lệnh chủ!

Dao Trì Long Nữ đưa nhanh tay áo lau nước mắt, đanh mặt nhìn người bịt mặt, giọng sắc lạnh nói:

- Nhạc Nhạn Linh, thì ra ngươi chưa chết!

Người bịt mặt biết không sao thoát thân được nữa, liền co chân quỳ gối sụp xuống, đập đầu lạy nói:

- Xin Lệnh chủ tha mạng, Nhạc Nhạn Linh đã biết lỗi rồi!

Thần Toán Long Nữ thấy vậy liền quả quyết thầm nhủ:

- "Chắc chắn y không phải Nhạc Nhạn Linh! Người cao ngạo như Nhạc Nhạn Linh dù đao kề cổ cũng không bao giờ lại lục van xin thế này."

Lòng tuy nghĩ vậy nhưng nàng không nói ra.

Dao Trì Long Nữ cố chống lại niềm khoan thứ trong lòng, nàng phải kiên cường lên mới được, cười khảy nói:

- Trên giang hồ, kẻ dâm tặc nào được khoan thứ bao giờ? Nhạc Nhạn Linh, nếu biết trước có ngày hôm nay thì ngươi đừng gây ra.

Người bịt mặt van nài:

- Lệnh chủ, con người nào phải thánh hiền. Ai lại không có lỗi lầm, biết ăn năn hối cải mới thật sự là người tốt. Chỉ cần Lệnh chủ buông tha cho Nhạc Nhạn Linh lần này, tại hạ cam đoan sẽ triệt để sửa đổi trở thành người tốt.

Dao Trì Long Nữ thoáng biến sắc mặt, nhưng không trông thấy các đệ tử xung quanh thảy đều lộ vẻ tức giận, trái tim liền lạnh trở lại, bấm bụng nói:

- Theo bổn Lệnh chủ phán quyết, ngươi đừng mong sống rời khỏi đây nữa!

Đoạn đưa mắt nhìn Thiên Phụng bang chủ, nói tiếp:

- Theo ý Bang chủ thì sao?

Thiên Phụng bang chủ không nhìn người bịt mặt, cố nén nỗi đau trong lòng, lạnh lùng nói:

- Lệnh chủ phán quyết rất đúng!

Trong khi nói, cánh tay nàng không ngớt run rẩy trong tay áo, song vẻ mặt hết sức bình thản. Hai người con gái trẻ này quả là có sức mạnh phi thường.

Dao Trì Long Nữ lạnh lùng quát:

- Tứ Bất Tượng, hãy bắt lấy hắn!

Nhạc Nhạn Linh lúc này đã lấy mặt nạ quỷ ra đeo lên, cất bước từ sau tảng đá đi ra.

Người bịt mặt trong cơn tuyệt vọng, lòng liều mạng liền nảy sinh, bỗng tung mình lùi ra sau hai trượng, quát to:

- Lệnh chủ buộc Nhạc Nhạn Linh này liều mạng phải không?

Dứt lời đã đề tụ công lực vào song chưởng, mồ hôi từ nơi góc trán y từng giọt nối tiếp nhau chảy xuống, ánh mắt ngập vẻ khiếp hãi.

Tứ Bất Tượng bước nhanh ra, cười khảy nói:

- Dâm tặc Nhạc Nhạn Linh, ngươi tự tuyệt hay là phải cần đến lão thân động thủ?

Người bịt mặt vung tay, ánh đỏ lóe lên, gằn giọng nói:

- Nếu bà tự tin đương cự nổi với Huyết chưởng của Nhạc mỗ thì cứ động thủ!

Tứ Bất Tượng cười khảy:

- Huyết chưởng thì có gì đáng kể!

Đoạn liền định động thủ, ngay khi ấy, bỗng nghe một giọng lạnh toát nói:

- Bằng hữu không phải là Nhạc Nhạn Linh!

Mọi người hiện diện đều đang tập trung sức chú ý vào người bịt mặt, nghe tiếng liền giật nẩy mình, quay phắt nhìn về phía phát ra tiếng nói, bất giác sửng sốt thầm nhủ:

- "Trên đời sao lại có kẻ xấu xí thế này?"

Ngay khi mọi người sửng sốt, Nhạc Nhạn Linh đã ngạo nghễ đi vào trong hiện trường.

Khi Nhạc Nhạn Linh vừa hiện thân, Dao Trì Long Nữ và Thiên Phụng bang chủ đều lập tức nảy sinh một cảm giác kỳ lạ. Hai người không giải thích được lý do, chỉ cảm thấy tiếng nói lạnh lùng trong sáng của Nhạc Nhạn Linh hết sức là thân thiết.

Hai nàng bốn mắt nhìn chốt vào mặt Nhạc Nhạn Linh, tựa như muốn tìm ra gì đó.

Thần Toán Long Nữ liền mừng rỡ thầm nói:

- Tạ ơn trời đất, thì ra ngươi chưa chết!

Đoạn quay sang Tứ Bất Tượng nói:

- Tứ Bất Tượng, hãy lui về!

Tứ Bất Tượng vừa định động thủ, bị Nhạc Nhạn Linh xuất hiện ngăn cản, đang tức giận nên kiên quyết lắc đầu nói:

- Lão thân chưa hoàn thành nhiệm vụ!

Dao Trì Long Nữ bỗng buột miệng tiếp lời:

- Hãy lui về!

Nàng tuy nói với Tứ Bất Tượng, nhưng mắt vẫn không rời khỏi bộ mặt quỷ của Nhạc Nhạn Linh. Nàng thật mong Nhạc Nhạn Linh đưa mắt nhìn mình, song nàng đã thất vọng. Thiếu niên có bộ mặt ghê gớm kia không hề nhìn nàng.

Tứ Bất Tượng tuy ngang tàng, nhưng không dám trái mệnh Lệnh chủ, đành hậm hực trừng mắt nhìn người bịt mặt, quay người trở về bên cạnh Dao Trì Long Nữ.

Nhạc Nhạn Linh đi đến trước mặt người bịt mặt chừng năm thước, lạnh lùng nói:

- Các hạ sao không lấy khăn che mặt xuống?

Người bịt mặt vừa thấy Tứ Bất Tượng lui về, liền lấy lại can đảm, trong lòng thầm toan tính:

- Sao mình không hạ sát gã xấu xí này trước để biểu lộ võ công của mình, để họ không dám xem thường mình nữa!

Đoạn bèn cười khảy nói:

- Tiểu tử xấu xí, ngươi là ai? Hãy báo danh tánh ra!

Nhạc Nhạn Linh cười khảy:

- Tại hạ còn chưa biết đại danh của tôn giá kia mà!

- Tại hạ là Nhạc Nhạn Linh!

Nhạc Nhạn Linh mắt rực sát cơ, giọng sắc lạnh:

- Tôn giá mà không báo ra danh tánh thật trong lúc này, e rằng lát nữa sẽ không còn cơ hội nữa!

Có lẽ giọng nói Nhạc Nhạn Linh quá sắc lạnh nên khiến người bịt mặt không tự chủ được thoái lui hai bước.

Bỗng, người bịt mặt giơ song chưởng lên nói:

- Tiểu tử, ngươi hãy xem song chưởng của ta!

Nhạc Nhạn Linh nói:

- Không cần!

Đồng thời cất bước tiến đến gần người bịt mặt.

Theo từng bước chân tiến tới của Nhạc Nhạn Linh, người bịt mặt dần thoái lui, những đường gân xanh trên trán y giật mạnh liên hồi.

Bỗng, người bịt mặt quát to:

- Tiểu tử, ngươi muốn chết?

Dứt lời đã tung mình lao tới với chiêu "Thiên La Địa Võng" giáng thẳng xuống đỉnh đầu Nhạc Nhạn Linh. Chỉ thấy bóng đỏ lấp loáng, kèm theo kình phong như bài sơn đảo hải, uy thế thật khủng khiếp.

Nhạc Nhạn Linh không né tránh cũng không hoàn thủ, chỉ lạnh lùng nói:

- Huyết chưởng dường như không có kình lực mạnh thế này!

Nhạc Nhạn Linh vừa dứt lời, song chưởng người bịt mặt đã cách đỉnh đầu chàng không đầy nửa tấc. Dao Trì Long Nữ với Thiên Phụng bang chủ bất giác cùng tiến tới một bước.

Ngay trong khoảnh khắc ấy, bỗng nghe Nhạc Nhạn Linh quát to:

- Xuống đây ngay!

Chỉ thấy chàng tay phải vung chưởng, kèm theo ánh đỏ lấp lóa.

Tiếp theo, người bịt mặt kinh hoàng kêu lên:

- Ô! Huyết...

Chưa dứt lời đã bị Nhạc Nhạn Linh điểm trúng á huyệt.

Diễn biến xảy ra quá nhanh, hiện trường ngoài Dao Trì Long Nữ và Thiên Phụng bang chủ, cơ hồ không người nào trông thấy rõ Nhạc Nhạn Linh đã nắm lấy mạch môn người bịt mặt như thế nào.

Nhạc Nhạn Linh lạnh lùng nhìn người bịt mặt, đanh giọng nói:

- Tôn giá đã chịu sự sai khiến của ai?

Dứt lời liền vung tay giải khai quá huyệt, đồng thời tay phải gỡ bỏ khăn che mặt của y.

Tất cả mọi người liền tức sửng sốt kêu lên:

- Ô! Y không phải là Nhạc Nhạn Linh!

Dao Trì Long Nữ mặt mày trắng bệch, giọng não nùng lẩm bẩm:

- Nhạc Nhạn Linh, giữa chúng ta sao lại lắm hiểu lầm thế này?

Biết ở nơi nào có thể gặp lại chàng đây?

Dứt lời, hai dòng nước mắt đã lăn dài trên má.

Thần Toán Long Nữ vội đưa tay đỡ nàng, kề tai nói khẽ:

- Lệnh chủ không nên đau lòng, có lẽ là Nhạc Nhạn Linh chưa chết, không tin lát nữa Lệnh chủ hãy chú ý nghe hạ tọa hỏi người xấu xí kia sẽ rõ!

Dao Trì Long Nữ giọng ảo não:

- Nhạc Nhạn Linh chưa chết e cũng sẽ không bao giờ đếm xỉa đến bổn Lệnh chủ nữa!

- Bệnh của y chỉ có Lệnh chủ mới chữa khỏi được kia mà!

Dao Trì Long Nữ lắc đầu:

- Chắc chắn là y rất căm hận bổn Lệnh chủ, dù tặng cho y, y cũng có chịu nhận đâu?

Thần Toán Long Nữ cười tự tin:

- Chỉ cần hạ tọa còn một hơi thở, quyết không để Lệnh chủ thất vọng.

Dao Trì Long Nữ lúc này đã hoàn toàn mất chủ định, nghe vậy cảm kích nhìn Thần Toán Long Nữ nói:

- Tỷ tỷ, tiểu muội biết phải báo đáp tỷ tỷ thế nào đây?

Đoạn nắm lấy tay Thần Toán Long Nữ siết chặt, cử chỉ hết sức chân thành.

Ngay khi ấy, bỗng nghe Cửu Văn Long quát to:

- Hay cho tiểu tử kia, mỗ đập nát thây ngươi!

Vừa dứt lời, Tề mi côn đã vung lên giáng thẳng xuống đỉnh đầu người áo đen.

Nhạc Nhạn Linh ngước mắt nhìn Cửu Văn Long, thấy đôi mắt to tròn của y giăng đầu tia máu, trán nổi gân xanh và nẩy giật dữ dội, dáng vẻ hết sức kinh khiếp.

Chàng đợi đến khi ngọn thiết côn của Cửu Văn Long chỉ còn cách đỉnh đầu người áo đen không đầy một tấc, mới buông tay tung mình lui ra xa hơn trượng.

Chỉ nghe "bộp" một tiếng, đầu sọ của người áo đen đã bị vỡ nát, chết ngay tức khắc, song hai bàn tay của y vẫn đỏ như máu, hiển nhiên là đã bôi màu đỏ để đánh lừa kẻ khác.

Cửu Văn Long một côn đánh nát sọ người áo đen, vẫn chưa hả giận, tiếp tục vung côn loạn đả. Sau khi đánh cho thi thể trở thành một đống máu thịt nhầy nhụa, bỗng ngồi bệt xuống đất khóc rống lên, tiếng khóc như sấm rền, chấn động cả rừng núi, thật vô cùng bi thương.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-71)


<