Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Chỉ Gian Sa - Hồi 4

Chỉ Gian Sa
Trọn bộ 5 hồi
Hồi 4: Hồng Trần
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-5)


Là trung tâm điểm của vũ lâm thiên hạ, cái khoảng biệt viện rộng lớn trước mắt này là một nơi sát khí cực kỳ nặng nề, mỗi tấc đất đều đã từng thấm máu me, thậm chí cô còn tưởng tượng dưới mấy lớp đất kia, có những mảnh xương khô bạc trắng ghê hồn.

Thế nhưng tuyết rơi không một tiếng động, chầm chậm phủ lên hết cả cái Thính Tuyết lâu. Một màu trắng tinh không một vết tích, thậm chí đã che đậy hết bao nhiêu máu tanh đã từng có.

Cô dựa vào song cửa, mặc cho gió bấc lạnh lẽo thổi vào mặt, ánh mắt nhìn trống vắng xuống biệt viện. Nơi đó, những chiếc lá trên cây trong bụi đều đã rơi rụng, chỉ còn lại lan can màu xám xịt, phảng phất như những lưỡi kiếm bén nhọn đang đâm về hướng trời cao.

Đã bao lâu rồi ? ... Từ khi về đến nơi này, chắc là đã qua một năm rồi nhĩ ?

Cái tên "Hồng Trần" được sinh ra, cũng đã sắp gần một năm. Vong linh bọn thuộc hạ, lại nhiều thêm được bao nhiêu nhĩ ?

"Hồng nhi ... Muốn làm một người tốt, phải ráng mà sống." Trong một thoáng mơ màng, bàn tay của mãu thân hình như xuyên qua hết thời gian, chầm chậm vuốt ve má cô, khẻ hừ lên một khúc đồng ca ru cô ngủ thuở nào còn nhỏ, mỉm cười yếu ớt dặn dò cô. Bàn tay của mẹ, băng giá như tuyết đang rơi một bên trời.

Cô đứng ở cửa sổ, trong tay ôm lấy một bó bạch mai mới vừa hái ở ngoài vào, si ngốc lắng nghe, trong gió ẩn ước như có khúc điệu thật quen thuộc thuở còn thơ.

Thật lâu thật lâu. Cô mới chợt hiểu ra, băng giá trên má không phải là bàn tay của mẹ, mà chỉ là tuyết đang tan trên da thịt.

Thình lình, đưa mặt ra gió tuyết, cô khóc lên nức nở.

Một trong bốn đại hộ pháp của Thính Tuyết lâu, trước giờ vốn dùng ám sát độc dược chấn động giang hồ là Hồng Trần, cái người bị xưng là nữ sát thủ độc ác như rắn rết đó, vậy mà đang khóc nức nở như một cô bé.

Thình lình, cô nghe trong gió tuyết có tiếng đàn quen thuộc từ biệt viện bên kia vọng lại, tan loãng vào tiếng gió. Phóng khoáng ôn nhu, chầm chậm theo gió tuyết phiêu phiêu vào song cửa, chạm nhẹ vào má, sau đó, phảng phất như đi tận vào lòng cô. Đượm một vẻ gì bi ai và hồi ức, mà cũng hàm chứa hy vọng và nhiệt tình đối với sinh mệnh, chan chứa niềm an ủi.

"Tử Trúc Điệu" ... cái khúc điệu ấy, chính là Tử Trúc điệu ca dao trong dân gian ở Giang Nam.

Cô ngẫn cả người ra, ngước mắt lên nhìn ra ... trong vườn bên cạnh trồng đầy những mai hoa, dưới hành lang dài, phong linh đang ngân nga trong gió tuyết.

Dưới hành lang, một người đàn ông mặc áo xanh lam đang ngồi, bên đùi có để một cây cổ cầm. Cô nhìn không rõ gương mặt người đang đàn, bởi vì người đàn ông mặc áo xanh lam đó đang nghiêng đầu xuống, mái tóc dài đen nhánh phủ xuống mềm mại ngoan ngoãn, che hết cả khuôn mặt, và tuyết lại bay dày đặc mơ hồ. Thế nhưng tiếng đàn của y tựa như đám tuyết phiêu phiêu, điềm đạm mà lại thương cảm, ôn nhu mà lại bi ai, cơ hồ làm người ta nghe muốn như si như dại.

Chính là y. Bích Lạc.

Cùng là hộ pháp, lại cư trú ở một biệt viện bên cạnh, cứ mỗi ngày hoàng hôn xuống, thường thường thấy y ngồi dưới phong linh bên hiên nhà đàn, gió tuyết gì cũng không bỏ.

Lúc y đàn cặp mắt không nhìn thứ gì khác, cô biết, y đang đàn cho một người đàn bà nào khác ở một nơi không biết là đâu nghe. Ẩn ước có nghe nói, hộ pháp Bích Lạc có một người yêu đã bị mất tông tích, từ lúc gia nhập Thính Tuyết lâu đến giờ, y chưa hề có phút giây nào ngưng nghỉ chuyện truy tầm và tưởng niệm đến cô bé đó.

Bọn họ đã ở cách vách nhau trong Thính Tuyết lâu cũng được nửa năm nay, thế nhưng, cô không quen biết y, cũng chẳng lưu ý lắng nghe khúc điệu y đàn.

Người ở nơi đây, ai ai cũng có những quá khứ và kinh nghiệm không giống nhau, thường thường mọi người đều trở nên lãnh đạm và đề phòng, cô cũng không ngoại lệ.

Trong khoảng thời gian dài như vậy, cô không hề nói chuyện gì khác với Bích Lạc ngoài những chuyện thương nghị ở Thính Tuyết lâu.

Trong cái khoảnh khắc nhỏ bé ấy, cô quên mất đối phương là hộ pháp của Thính Tuyết lâu, quên mất dưới cây đàn cầm có dấu một thàn kiếm bén làm cho cả vũ lâm run sợ ... cô cũng quên mất tuy hiện tại đang là đồng liêu phục vụ cho cùng một tổ chức, nhưng ngày mai rất có thể là đối thủ ta sống mi chết của nhau ... cô chỉ si dại lắng nghe tiếng đàn như trong cơn mộng, nước mắt trên má đang từ từ biến thành nước đá.

Tử Trúc điệu ... Tử Trúc điệu ... cái điệu ca sao mà quen thuộc !

Bọn họ vốn không quen biết, vốn không có ý đi đến chuyện gì khác. Thế nhưng trong cái buổi hoàng hôn tuyết rơi cái khoảng tích tắc rồi mất đi đó, cái khoảnh khắc cô trở về lại với ngày xưa, tiếng đàn đó truyền lại.

Trận tuyết đầu mùa, mùi hương thơm của gió lạnh hòa với bạch mai, nhẹ nhàng mở rộng cánh cửa đã đóng chặt cõi lòng của Hồng Trần.

Chỉ có khoảnh khắc đó, rồi sau nữa, cánh cửa lại khép kín. Lúc cô còn chưa kịp hồi chuyển lại thần thái, người đánh đàn đã trở vào nhà, dưới hiên chỉ có phong linh đang leng keng trong tịch mịch của băng tuyết, tuyết cũNg chỉ đang lẳng lặng rơi rơi, phương trời xám xịt xa xa còn lộ ra một màu vàng tịch dương thảm đạm. Có điều cánh cửa lòng cô đã được mở ra, có thứ gì đó ở lại trong đó, những thứ hình tượng gì đó mơ hồ xa xa gần gần.

Cái cảm giác nghe đàn trong khoảnh khắc đó, Hỗng Trần mãI mãi không bao giờ quên.

Sáu tháng sau đó, hai người bọn họ được phái đi cùng với nhau tới Chấn Nam để tham dự trận chiến với Bái Nguyệt giáo.

Lúc khởi hành, bọn họ từ bọn tùy tòng đi trước với Tĩnh cô nương biết được, tiền đồ là bao nhiêu gian nguy hung hiểm ... nếu không vậy, lâu chủ cũng chẳng đã vừa mới phái Tĩnh cô nương xong, đã lập tức phái tiếp hai vị hộ pháp của Thính Tuyết lâu theo sau.

Pháp thuật.

Đến nơi đó, Hồng Trần bất giác cười khổ ... Lần này, bọn họ không phải mặt đối mặt với những tay cao thủ vũ lâm, mà lại là những tay pháp thuật và phù thủy ! Là một người sinh bình giết người chẳng gớm tay như cô, đây là lần đầu tiên cô có cái cảm giác thắc thỏm trong bụng.

Một trận ác chiến xảy ra, bọn tùy tòng đệ tử Thính Tuyết lâu đều bị thương vong chết sạch, cô và Bích Lạc bị thương nặng ... Vậy mà cái gã phù thủy áo trắng ngụy dị trên thần đàn kia lại chẳng có vẻ gì là tiêu hao sức lực.

Toàn thân rút lui chắc phải là không có vấn đề gì phải không ? ... Cô đang nghĩ, trong bụng thầm tính toán đường rút lui. Thế nhưng, quay đầu qua liếc một cái, cô thấy người đồng hành là Bích Lạc vẫn còn đang hung hăng tấn công không ngớt, y đang bạt kiếm chém tới gã đại phù thủy tóc dài áo trắng trên thần đàn ... chẳng sống nổi rồi ... cô thở ra một tiếng.

Cô hiểu rõ lý do tại sao gã đồng bạn chẳng tiếc gì tính mạng của mình ... hai tháng trước, Thính Tuyết lâu công phá Ảo Ảnh cung ở Tuyền Châu ... Ở đó, Bích Lạc vẫn còn chưa tìm ra được cô bé kia ... Đáng lý ra, tìm được cô bé ở đó, đã là niềm hy vọng cuối cùng nhất của y.

Từ đó đến bây giờ, cô chẳng còn được nghe Bích Lạc đàn lên khúc Tử Trúc Điệu vào mỗi buổi chiều nữa.

Thật tình chẳng còn muốn lấy sức người đi đối phó với những thứ pháp thuật đáng sợ đó nữa, lúc này cô đã di chuyển ra tới cửa thánh điện ... Thế nhưng, trong cái khoảnh khắc thấy vẻ mặt liều chết của Bích Lạc lúc đang bạt kiếm công kích vào Già Nhược, bước chân của cô bỗng khựng lại. Tháo cái giải buộc tóc bằng vàng ròng xuống, cô vung tay ra, dùng nó như một cây trường tiên từ phía sau công tới, giải nguy cho đồng bạn.

Cô gia nhập vào chiến đoàn.

Chính cái khoảnh khắc lúc câu thần chú Phân Huyết đại pháp của gã đại phù thủy rớt xuống trên thân thể đồng bạn, cô xông lại như bị quỹ thần xui khiến, chẳng kể nhất thiết phóng ra mấy thứ ám khí cuối cùng còn lại trong người, đưa tay ra chắn trước mặt Bích Lạc.

Không thể để y chết ... Y không thể chết ... Cô không muốn thấy y chết ...

Trong khoảnh khắc đó, trong đầu cô chỉ có mỗi một mình đồng bạn mình trong đó.

Huyết chú của Gìa Nhược rơi đầy cả trên người cô, thanh kiếm lập lòe biến ảo đâm thẳng vào bụng cô, xuyên phá thân thể bằng xương bằng thịt. Thế nhưng cô đã chẳng thoái lui còn tiến tới, cả thân người bổ vào lưỡi kiếm, để cho lưỡi kiếm lập lòe đó xuyên thấu qua thân thể, toàn thân chồm tới gã phù thủy trên thần đàn !

Trước khi Già Nhược mở miệng hô câu chú kế tiếp, cây trường tiên của cô đã chắn gã lại, cây chủy thủ dài không tới một thước trong tay trái đã họa một đường máu trên vai gã phù thủy. Bởi vì có tẩm thuốc độc, cho dù là gã đại phù thủy pháp thuật như trời của Bái Nguyệt Giáo kia, cũng phải ôm lấy vết thương, động tác chậm hẳn lại, gã cũng có thân thể bằng xương bằng thịt, gã cũng phải phân tâm đề kháng chất độc.

Thế nhưng, tùy theo thân hình càng lúc càng chậm lại đó, máu của cô đang phun ra trên thần đàn, một màu đỏ tươi rải khắp mọi nơi.

Cô mơ mơ hồ hồ cười một cái với Bích Lạc đang đứng kinh hãi si ngốc một bên, thân hình của Bích Lạc tại khoảnh khắc đó đang đứng sững ... thật tình y chẳng ngờ được, cái người đồng bạn lãnh mạn kia lại liều chết đi cứu mình !

Trên vai mang cây đàn, trong tay cầm thanh kiếm, y đứng sững một bên. Tại sao ? Tại sao ...

"Đi mau đi ..." Hồng Trần cuối cùng nói khẻ một câu, cô cũng chẳng biết nói khẻ như vậy y có nghe được không, cô chỉ vận hết toàn lực niệm chú đốt nóng, đem hết máu tươi đang phún ra vào giữa lòng bàn tay, dùng nội lực hóa thành vụ ... huyết vụ kịch độc bay từ từ lên, như một màn sương đêm đỏ rực, chắn Già Nhược ở một chỗ trên thần đàn.

Đấy là phương pháp xả thân cứu người sư phụ cô đã truyền thụ lại cho cô, dùng máu tươi kịch độc hàm chứa trong cơ thể làm vũ khí ... một khi đã thi triển, chẳng khác gì đang thiêu đốt tính mạng của mình.

Thần sắc chấn động kinh hãi đang từ từ thoái lui trong ánh mắt của Bích Lạc, y nắm chặt lấy thanh kiếm, từ sâu trong ánh mắt đột nhiên phát ra một thứ sát khí hung bạo kinh hồn ! Thậm chí vẻ mặt ảm đạm xanh xám chỉ trong khoảnh khắc trước đó cũng đã biến đi đâu mất.

"Cùng che;m giết ra, Hồng Trần !" Y đã phục hồi lại đấu chí , lắc mình như điện lại, dìu lấy thân hình đang chao chao muốn ngã của cô, lần đầu tiên gọi tên của cô lên. Đồng thời, thanh kiếm trong tay phải đưa xéo ra chận lấy Già Nhược đang tập kích lại, dìu cô thoái lui ra khỏi thánh điện.

Tuy trong khoảnh khắc đó còn chưa đột phá ra được màn máu của Hồng Trần, nhưng Già Nhược đã lấy bàn tay đang ôm một bên vai ra, vận động một câu thần chú, ngón tay rỉ máu có vụ khí đang từ từ ngưng kết, biến ảo thành tư thế con thú dữ hung mãnh ... Thức Thần ! Gã phù thủy đã bắt đầu chiêu hoán Thức Thần ra !

"Đừng xen lại ... Tôi, tôi không xong rồi ..." Trong khoảnh khắc sống chết đó cô đã phán đoán thật bình tĩnh, làm cho cô lập tức đẩy y ra, rồi thần trí cô thoáng chốc lại bị tán mạn. Trước mắt mơ hồ hiện ra nụ cười an tường từ ái của mẫu thân, cô cũng mỉm miệng cười.

Đang lúc đó, một mảng y phục màu hồng nhạt bỗng xuất hiện ở ngoài cửa thánh điện, thần tốc lượn vào như gió.

"Hồng Trần, Hồng Trần,"

Trong cơn mơ hồ, có người đang gọi tên cô, giọng nói đượm đầy vẻ hoảng hốt quan thiết, thế nhưng phảng phất như đang ở nơi nào thật xa xăm.

Cô dùng sức ráng mở mắt ra xem là thứ gì, nhưng chẳng thấy được gì cả.

Bên tai đang nghe có tiếng róc rách không ngừng, phảng phất như tiếng nước chảy mạnh ... thế nhưng, cô biết đấy là tiếng máu mình đang chảy ra khỏi thân thể, còn có tiếng tim đập mạnh muốn kinh sợ đi theo nữa. Có người nắm lấy tay cô, không ngớt gọi khẻ tên cô, chính vì tiếng gọi đó, làm cho cô mơ hồ hồi phục lại được chút tri giác.

"Tĩnh cô nương ..." Cô mơ hồ cười lên một tiếng, nhận ra được giọng nói đó ... tuy đã có rất nhiều cảm tình quen thuộc với nó, nhưng nghe giọng nói trước giờ vốn lạnh lùng đó cũng cảm thấy xa lạ sao sao. Hai năm trước, chính vì Tĩnh cô nương mà cô mới quyết định gia nhập Thính Tuyết lâu, bỏ đi cuộc sống qua lại một mình đã mười năm trong chốn giang hồ.

Là vì cô cảm kích cô gái mặc áo hồng nhạt đó ... Không tiếc vì cô ta, dâng hiến hết cả lực lượng của mình cho Thính Tuyết lâu.

Thế nhưng, hôm nay mọi chuyện nhất thiết đều kết thúc ở đây sao ?

"Hồng Trần ... Hồng Trần chẳng còn hy vọng gì nữa sao ? Tĩnh cô nương, thứ thuốc gì có thể trị được cho cô ấy ?" Thình lình, cô nghe có một giọng nói khẩn thiết khác: Bích Lạc. Máu còn đang không ngớt chảy ra khỏi thân thể, đem đi theo sinh mệnh của cô, thế nhưng Hồng Trần đang cười hân hoan: y còn sống ... y còn sống là được rồi.

Y vẫn còn có thể đàn Tử Trúc điệu, không chừng bây giờ còn chưa đàn, nhưng sau đó sau đó nữa, y sẽ có thể đàn cho một người đàn bà khác nghe, vẫn có thể đàn khúc điệu có cái ý vị vừa bi ai vừa ôn nhu đó, để an ủi một người đàn bà cô độc khác. Đến lúc đó, chẳng biết cô đã ở nơi nào.

Cô và y không có giao tình gì sâu đậm, cũng chẳng nói được gì đến chuyện yêu đương, chỉ là đơn giản thôi, cô không muốn nhìn thấy y chết ...

Bởi vì y biết đàn khúc điệu ca dao trong mộng đấy của cô, khúc ca dao mẫu thân cô đã hát cho cô nghe không biết bao nhiêu lần lúc cô còn thơ ấu.

Lý do giữa yêu và hận, hoặc là sống và chết, có lúc chỉ đơn giản như thế.

Cô chẳng có ký ức gì thời còn nhỏ, nhất thiết chỉ nhớ được từ lúc năm tuổi theo mẫu thân dời nhà đến phường Vĩnh Dương trở đi. Phường Vĩnh Dương ở mé tây thành Trường An, một nơi hẻo lánh chỗ những kẻ bần cùng cư trú.

Trong ký ức của cô, chung quanh phường toàn là những bức tường cao, đến khi trời tối, cái lão lý chính mập phệ sẽ chẳng cho phép ai ra khỏi đó. Bức tường cao thật cao, chặn hết cả phường tựa hồ như không bao giờ có được chút mặt trời ... Phường Vĩnh Dương, vậy mà còn gọi được là phường Vĩnh Dương ?

Mẫu thân nói cho cô biết, phụ thân đi làm ăn ở một nơi nào thật xa, phải lâu thật lâu mới về. Thế mà mãi đến khi cô ra khỏi phường Vĩnh Dương, cô đều chẳng hề nhận được thư từ hay tin tức gì từ phụ thân. Lớn lên rồi, cô mới tình cờ biết được, thật ra mẫu thân là một cô thiếp nhỏ của một ông quan to trong triều, không sinh được con trai, sau khi được sũng ái một ít lâu bèn bị bỏ rơi.

Còn cô, từ lúc sinh ra đến giờ là đã bị bỏ rơi ... Trước giờ, cô không hề có phụ thân.

Những con đường đất trong phường rất dài, hai bên đầy những căn nhà đất nhỏ âm u thê lương. Hàng xóm trong phường đều là những kẻ bần cùng. Nhà cô cũng vậy.

Cô và mẫu thân nấu bếp, ăn uống, ngủ nghê trong một căn phòng. Căn phòng ấy tường trét bằng đất vàng, trên nóc chỉ có cỏ khô, mùa hạ thì nóng mùa đông thì lạnh ... thế nhưng để ở trong căn nhà như vậy, mẫu thân còn phải ngày đêm xe chỉ và thêu thùa.

Cô còn năm tuổi chẳng có gì để làm, mẫu thân bèn đẩy cô qua nhà hàng xóm chơi đùa với trẻ con, thế nhưng một kẻ không có phụ thân như cô thể nào cũng bị mấy đám con nít chọc ghẹo, trong đó có thằng con phì béo nhà lý chính tên là Khánh Bảo lại càng mỗi ngày phải chọc cho cô khóc lên rồi mới thôi.

"Không được ăn hiếp con Hồng Nhi nhà ta, vui đùa với nhau thôi !" Mỗi lần nghe tiếng khóc của cô bên ngoài, mẫu thân thế nào cũng hốt hoảng bỏ cây thoa xuống chạy ra cửa, ôm cô vào lòng, rồi nói với mấy đứa chọc ghẹo. Thằng bé mập mập thì rất kính sợ nhìn nhìn mẫu thân, không nói gì, sau đó sẽ thật thà được dăm ba ngày.

Ngay cả bọn con nít, cũng ngấm ngaầm cảm thấy được mẫu thân rất xinh đẹp. Ở cái nơi tường đất đường đất bần cùng đó, mẫu thân xinh đẹp cũNg giống như ánh dương quang không có gì che đậy nổi, phát ra từ trong cái bóng tối u ám tàn bại hoang phế, làm cho rất nhiều đàn ông trong phường để mắt đến.

Mới có tám tuổi như cô không làm sao hiểu nổi tại sao mẫu thân làm vậy, cô chỉ biết bao nhiêu hàng xóm chung quanh trong phường chẳng còn nhìn cô và mẫu thân với ánh mắt thiện cảm. Cô còn chưa hiểu đến thế thái nhân tình, chưa biết được tại sao thái độ của mọi người lại biến đổi như vậy.

Cô chỉ hy vọng mình có thể đi xa thật xa khỏi tất cả mọi người, bao quát cả mẫu thân, đứng ngốc ra giữa một nơi không ai tìm ra tới.

"Mẹ mày là một con đĩ." Bất kể cô ráng sức tránh né mấy thằng theo hùa con nhà Lý Chính, có điều, hôm đó từ trong miếu thổ địa đi ra, đám con nít vẫn tìm ra được cô, đứng chắn hết con đường cô về nhà. Khánh Bảo vừa gặp là nói ngay một câu, sau đó còn cười lớn lên bằng cái giọng không được hay ho lắm.

Cô không biết câu đó có nghĩa gì, nhưng ánh mắt của mấy thằng con nít hư đốn đó cho cô hiểu rằng, đó là một lời châm biếm rất ác độc.

"Ba tao tối hôm qua ở trong nhà mày đi ra, kết quả hôm nay mẹ tao cãI nhau với ổng một trận !" Khánh Bảo vừa nói, vừa tóet miệng ra cười, "chỉ trị giá có năm cái bánh nướng ... mẹ mày thật là ty tiện quá !"

Bàn tay của cô tuột ra, cái bánh ôm trong lòng rớt xuống đất, sau đó cô bỗng ré lên một tiếng, xông lại như điên như cuồng đụng đầu hất ngã thằng Khánh Bảo phì nộn. Cô cắn nó, đá nó, dùng đủ cả thủ đoạn mình có thể có. Thế nhưng mấy thằng con nít sau khi ngẫn mặt ra một hồi bắt đầu phản ứng, chạy lại hùa nhau đánh cô.

"Hồng nhi, Hồng nhi, sao thế con ?"

Về nhà trời đã tối, mẫu thân đang đứng bên bục cửa trông ngóng, nhìn thấy bộ dạng sức đầu chảy máu của cô, vội vã chạy xông ra, chụp lấy vai cô hỏi han, giọng nói còn chưa phát ra đã thấy nghẹn ngào.

"Chẳng sao cả, mẹ. Con té xuống một cái." Cô giật tay mình ra khỏi tay mẫu thân với vẻ chán ghét, trả lời một cách lạnh nhạt. Trên người mẫu thân có một chút mùi dầu thơm, trên mặt mẫu thân có thoa chút phấn mỏng, mẫu thân mặc trên người y phục thật sáng thật đẹp ... Hồi nào xa xưa trước đó, cô đã từng hãnh diện vì vẻ đẹp kiều diễm của mẫu thân. Thế nhưng, bây giờ cô đang hận mẫu thân, hận cái vẻ xinh đẹp tuyệt trần của bà, hận bà tại sao không mặc áo quần xám xịt, đơn giản như mấy thím hàng xóm chung quanh ... cô không muốn mẫu thân không giống như những người khác.

Cô hận mẫu thân, hận những người lạ mặt đến nhà cô, và cũng hận mấy thằng nhỏ hàng xóm.

Chính từ lúc đó trở đi, cô học được thế nào là hận.

Thời gian ngày này qua ngày nọ, mẹ con cô trong phường ăn uống chẳng có gì phiền hà, thế nhưng cảnh ngộ thì càng ngày càng không được hay ho.

Hôm đó, bọn Khánh Bảo lại đến miếu thổ địa, đánh cho cô một trận, giựt đi bữa ăn trưa mẫu thân đã chuẩn bị sẵn cho cô, sau đó cười nhạo ném nó xuống mương nước: "Đồ dơ bẩn phải ném nó vào chỗ đó thôi !"

Lão giữ miếu chỉ đờ cặp mắt già nua ra nhìn nhìn, rồi sau đó lại ngủ tiếp. Cô biết mình có đi nói cho mẫu thân nghe cũng vô dụng thôi ... mấy người khách của mẫu thân hằng ngày ra vào, đều phải được lý chính bằng lòng thông qua ... mẫU thân không thể nào đắc tội được với cha của thằng Khánh Bảo.

Thế thì, mẫu thân đã chẳng lo được cho cô, còn cô, cô chẳng thể nào cứ thế mà nhẫn nại mãi.

Mười một tuổi đầu như cô, ánh mắt bỗng dưng lóe lên một tia sáng lạnh lùng ác độc, cô hừ lên một tiếng, chùi sạch máu trên đầu rồi bước ra khỏi miếu. Lão già giữ miếu bị tiếng hừ của cô làm cho kinh hãi tỉnh lại, thình lình ngẩng đầu lên. Trong ánh mắt cũng lóe lên một tia kinh ngạc. Cô ngồi xổm xuống dưới đám cỏ dại ngoài miếu, bắt đầu dùng đôi bàn tay nhỏ bé kéo mấy cây cỏ dài lên, thu gọn lại, sau đó cẩn thận tết nó lại với đám cỏ chung quanh, cô tết lại rất cẩn thận, để cho mấy lá cỏ cứng và bén làm thành một cái vòng. Sau đó để bên cạnh một hòn đá làm ký hiệu, rồi nhảy dựng lên đi tìm lũ trẻ con.

Chỉ trong chốc lát, ngoài miếu thổ địa đã nhiệt náo cả lên, một lũ con nít rượt theo đánh đuổi một đứa bé gái chạy ùa lại. Trước giờ cô chưa bao giờ đánh nhau mà bỏ chạy, thế nhưng lần này cô chỉ một mặt dùng lời nói châm chọc mắng trả lại, một mặt chạy về hướng cái miếu thổ địa. Lúc chạy qua chỗ đó cô nhảy băng qua, khéo léo không để lộ dấu tích gì, nghe có tiếng người ngã nhào nặng nề phía sau lưng.

Cô chạy một hơi đến dưới hành lang trước cửa miếu thổ địa, mới dừng lại quay đầu xem thử thành tích của mình đi đến đâu ... thế nhưng vượt quá dự liệu của cô, lũ trẻ đó chẳng có đứa nào đuổi theo, chỉ đứng vây quanh hoảng hốt nhìn thằng Kháng Bảo mập phì đang té lăn trên mặt đất. Té một cái không lẽ đứng dậy không được sao ? Thật tình cái thằng được nuông chìu quá cỡ ... cô cười nhạt.

Thế nhưng, lúc nhìn thấy máu tươi đang lan rộng ra trên đám cỏ xanh, cô bèn bắt đầu muốn hoảng cả lên ... có hòn đá ... có hòn đá cô để đó bên cạnh cái bẫy, đúng ngay tầm thân hình một đứa nhỏ, đang chọc sâu vào một bên trán của thằng Khánh Bảo. Cái thằng nhỏ khả ố đó hiện giờ đang nằm ngất ra đó.

Cô chỉ có kinh hãi một chút thôi, sau đó bèn chạy vào trong miếu cười thầm, càng cười càng khoái chí.

Một hồi lâu, cô giật mình cảm thấy có người đang nhìn cô. Cái lão giữ miếu không biết từ lúc nào đã tỉnh giấc lại trên bàn, đang ngồi ở đó nhìn cô, ánh mắt sáng rực làm cho cô muốn sợ run cả lên: "Hắc hắc, a đầu, muốn làm phải làm cho đáo để một chút !"

Bấy giờ cô mới sực nghĩ lại: hòn đá trên đám cỏ, ai đặt nó lên đó ?

Nhìn cặp mắt lờ mờ của lão già giữ miếu ánh lên tia sáng lạnh lẽo, trong lòng con bé bỗng dưng run lên một cái.

"Sao, bé con, có muốn ta dạy cho mi, làm sao cho bọn chúng đừng lại ăn hiếp mi nữa hay không ?" Lão già giữ miếu cười cười, thò bàn tay xương xẩu về phía cô, "mi là một con bé thông minh, tài năng vun xới được đây."

Vết thương của Khánh Bảo đến cả tháng trời mới lành, còn đeo theo cái mầm bệnh nhức đầu vào thân. Thế nhưng, chẳng ai hoài nghi tới chuyện con nít đùa nghịch trong đó có cái gì không được đúng cho lắm. Huống gì, trước giờ, cô vốn là người bị ăn đòn. Mẫu thân của cô vì chuyện đó mà vô cùng lo lắng nhắn nhủ cô, đánh nhau cới lũ trẻ đó là nguy hiểm lắm, sau này phải nhường nhịn chúng nó một chút.

Cô chỉ cười cười, sau đó chẳng nói gì với mẫu thân, tự mình đi ngủ. Cô về nhà càng ngày càng ít, ngày nào cũng ngồi si ngốc bên trong cái miếu thổ địa đó, tựa hồ càng lúc càng thấy cô tịch.

Thế nhưng cô biết rất rõ mình đang làm gì ... nửa năm sau đó, Khánh Bảo chết. Nó chết mặt mày rất thê thảm, cái mặt đen đen sì, thất khiếu chảy máu đầy cả ra, còn có mùi tanh hôi quái dị. Thầy thuốc nói: Nguy rồi, đây là triệu chứng của ôn dịch.

Cả phường nhôn nhao kinh khủng ... Chẳng ai là không sợ cái bệnh ôn dịch hoành hành lan ra, đặc biệt là ở cái nơi dân bần cùng quần tụ lại ở. Tối ngày hôm đó, một nhà lý chính, bèn án chiếu theo quy lệ từ trước đến giờ một nhúm lửa thiêu sạch, phía trước đóng mấy cây đinh phong cứng cửa ra vào, chẳng một ai có thể trốn ra khỏi.

Trong ánh lửa hừng hừng có tiếng la thảm thiết vang lên lúc có lúc không cũa những người đang lâm tử bị nhốt trong nhà.

Cô ở trong nhà mình, nhìn đám lửa mỉm cười. Dưới ánh lửa, nét mặt đầy con nít của cô có cái vẻ tàn bạo làm cho người ta run rẩy.

Chỗ đáng sợ của con nít là, bởi vì còn nhỏ, bởi vì chẳng màn tới và không hiểu rõ thiện ác ra sao, lúc bọn chúng đã hận ai rồi, thậm chí so với bất kỳ kẻ trưởng thành nào khác còn muốn ác độc hơn nhiều.

Không ai biết lão già giữ miếu làm chuyện gì, tự nhiên cũng chẳng có ai biết được những ngày cô cứ ở mãi trong cái miếu hư hại đó là để làm chuyện gì ... lại càng không ai biết được, vì chế biến cái loại độc dược gây ra bệnh trạng như ôn dịch đó, cô đã phí không biết bao nhiêu tâm tư.

Càng lúc càng hiểu chuyện, càng ngày cô càng hận mẫu thân, cô biết mẫu thân mình hành nghề rốt cuộc là một thứ nghề đê tiện đến bao nhiêu.

Thế nhưng, cô không cách nào làm gì tới mẫu thân, như cô đã làm tới những người đã đắc tội với cô.

Lão già giữ miếu chết lúc cô lên mười bốn tuổi, trước khi lão ta chết, cô đã học được hết hầu như tất cả những gì lão ta truyền lại cho cô. Đấy chính là làm sao dùng độc dược làm sao phóng ám khí, giết chết kẻ địch không lộ một chút hình tích.

Rất nhiều lần, khi nghe những người trong phường nhục mạ mẫu thân hoặc thấy ai ai cũng nhìn với vẻ khinh bỉ, cô nhịn không nổi bèn lại giếng nước đi lòng vòng chung quanh ... mẫu thân sợ muốn ngất đi, ngỡ rằng con gái mình chịu đựng không nổi, thế nhưng bà không hề biết rằng, con gái mười bốn tuổi đầu của mình trong tay đang nắm một bao độc dược, đủ để độc chết cả phường !

Rốt cuộc cô còn chưa dám làm chuyện đó ... Cô không biết tại sao mình không hạ thủ được.

Không chừng chỉ vì thím nhà họ Vương bên hàng xóm đã từng cho cô một cái trứng gà lúc cô đang đói ngất ? Không chừng, chỉ vì lúc cô bị lũ bạn ăn hiếp, chú Trương Tải Phùng đã thò đầu ra la ngừng lại cho một lần ?

Không biết tại sao, tuy mỗi lần bị kỳ thị như vậy, cô tức đến toàn thân muốn run lên muốn quăng ngay bao độc dược vào giếng, có điều, cái khoảnh khắc tối hậu, cô đều cải biến quyết định.

Phong tư của mẫu thân dần dần đã lão đi, khách vào nhà cũNg càng lúc càng ít, chỉ còn thừa mấy người hay lại, đều là những người có ân cố định. Trong đó có một người đặc biết là hay lại, mẫu thân tựa hồ rất sợ hãi người đó, bởi vì nghe nói cái người trung niên có tên là Mã thúc đó là một tay đương sai trong vệ môn ở Trường An.

Tính khí của lão ta không được dễ dàng lắm, mẫu thân cẩn thận phục vụ lão, mỗi lần lão ta lại, mẫu thân sẽ lộ vẻ khẩn trương đuổi cô mau mau đi nơi khác. Thế nhưng, có khi tối lại cô về nhà, còn thấy được mẫu thân đang rơi nước mắt đi dọn dẹp căn phòng đầy những thứ đổ bể. Có lúc, cô thật tình muốn giết quách cái lão Mã thúc đó ...

Có một hôm Mã thúc đến đặc biệt sớm hơn thường ngày, uống rượu say mèm trời đất. Mẫu thân còn chưa kịp đuổi cô đi, gã đàn ông trung niên mặt mày đầy mụn đã bước vào, nhìn cô từ trên xuống dưới, khóe miệng lộ ra một nụ cười: "Dào, con gái bà cũng đẹp quá đấy chứ !" Vừa nói vừa bước lại gần, cầm một quả bạc nhét vào tay cô, sờ sờ lên đầu cô rồi bật cười lên.

"Đi ra, Hồng nhi !" Vẻ mặt của mẫu thân lập tức trắng nhợt, vội vàng đẩy cô ra.

Thế nhưng cô đứng đó không động đậy, không biết tại sao, bật cười lên bằng giọng hơi dị thường: "Tại sao bắt con đi ra ? Con không ở trong phòng được sao ?"

Cô liếc qua Mã thúc một cái, khóe mắt như có nụ cười, lòng bàn tay thì đang nắm một cây độc thích.

Thằng già đáng chết ... cái miệng đầy mùi rượu, bàn tay dơ dáy ... dùng bàn tay dơ dáy đó lại đụng vào mẫu thân và mình ... hôm nay cô phải dùng Thất Tâm Châm đâm vào sóng lưng của lão, cho lão ta chẳng còn động đậy được nữa !

"Tốt tốt, thế thì con bé này mi ở lại đây, " Mã thúc bị cô liếc cho một cái, lập tức mặt mày sáng rỡ, rồi nhìn qua vẻ mặt của mẫu thân trắng nhợt như tờ giấy, "Chúng ta đuổi mẹ mi ra, để mi ở lại đây bầu bạn với ta có được không ?"

"Tốt quá ..." cô cười cười, trong lòng bỗng dưng có một thứ cảm giác gì như chiến thắng trong đó: mẫu thân, rốt cuộc cũng già rồi, chẳng còn được như cô. Cô cười cười bước lại, chầm chậm thò bàn tay nhỏ bé trắng muốt ra kéo kéo lão đại thúc mặt mày đầy mụn kia ... lòng bàn tay đang nắm một mủi độc châm. Đang cái khoảnh khắc đối phương cơ hồ không cảm thấy có gì cả, cô dùng độc thích nhè nhẹ châm vào cổ tay Mã thúc một cái.

"Đồ đê tiện ! Mau mau ra khỏi nhà cho tao !" Thình lình, mặt cô bị một cái tát tai xáng vào nóng hổi, cô kinh hãi ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt nhăn nhó trắng bệch của mẫu thân đang ngay trước mắt, nhìn cô thật hằn học, rồi chụp lấy cô đẩy ra ngoài, đóng mạnh cái cửa lại.

Cô ngẫn người ra ... Từ nhỏ cho đến bây giờ, mẫu thân đánh cô đây là lần đầu tiên !

Đồ đê tiện ... MẫU thân còn đi mắng cô là đồ đê tiện ! Bà ấy mới là thứ hạ tiện ! Bà ấy mới là thứ hạ tiện !

Mười bốn tuổi đầu là cô, vừa khóc vừa chạy ra ngoài, chạy dọc theo con đường duy nhất trong phường chạy mãi ra xa tít, trong lòng cô tràn đầy những thù hận chán ghét. Cô, hôm nay cô chỉ có ý muốn giúp mẫu thân đối phó với lão Mã thúc đấy thôi mà ! Từng cơn từng cơn oan ức và đau xót dâng lên cào xé lấy cô, cô ôm chầm lấy gương mặt đang sưng phù lên, ráng sức nhịn không cho nước mắt trào ra khỏi bờ mi, thề trong bụng, vĩNh viễn sẽ không bao giờ gặp lại mẫu thân.

Trong phòng phía sau lưng cô đang có tiếng cãi lộn kịch liệt, còn có tiếng mẫu thân đang la khóc ... cô biết, Mã thúc lại đang đánh đập mẹ mình nữa, bất quá trúng phải chất độc Thất Tâm Châm, cho dù cô chẳng đâm vào bao nhiêu cái, lão ta cũng chẳng nghênh ngang gì được bao lâu ... Cô lạnh lùng đứng trên gò bên cạnh đường, nghe tiếng mẫu thân đang la khóc, sau đó lại tiếp tục chạy về phía trước.

Đồ đê tiện ! ... Tự bà ta tìm lấy ! ... Đáng đời bị đánh đập cho !

Nếu chẳng vậy, hôm nay, cô đã khoái chí thay mẫu thân giải quyết ngay tại chỗ cái lão thúc thúc đã ăn hiếp bà ta.

Vừa chùi nước mắt, cô vừa cứ chạy, chạy, chạy ... Mặt trời giữa trưa chiếu lòa hừng hừng ngay trên đầu, cái phường Vĩnh Dương bốn bức tường làm bằng đất vàng đó mà sao lớn mênh mông thế, bước chân cô vang lên trống không trên mặt đường đất ... trong khoảnh khắc đó, cô tựa hồ như đang có ảo giác: cô vĩnh viễn sẽ không chạy ra khỏi cái nơi tù cấm cô từ nhỏ cho đến lớn.

Lăn lộn trong giang hồ đã được bao nhiêu năm, cô chẳng còn bao giờ về lại phường Vĩnh Dương. Thế nhưng, cô đích xác vĩnh viễn không chạy ra khỏi cái nơi đó.

Không chỉ có một lần, cô đã nằm mơ thấy phường Vĩnh Dương, nằm mơ thấy gương mặt trắng nhợt của mẫu thân, có lúc đang ôn nhu hừ khẻ Tử Trúc Điệu ru cô ngủ, có lúc thì đang hung hăng mắng: "Đồ đê tiện ! Đi ra khỏi đây cho tao !" ... Sau đó chồm lại đẩy cô ra ngoài, làm cô kinh hãi tỉnh giấc.

Khoảng thời gian đó, cô đã có được một chút tiếng tăm: Hồng Hạt. Cô tàn nhẫn, phóng đãng, lãnh đạm, qua lại một mình, không ai biết tông tích tâm tư của cô, chỉ biết cô là một tay cao thủ ám sát âm hiểm độc ác hung dữ thế thôi.

Thế nhưng không ai biết, thật ra cô rất yếu đuối ... rất nhiều lần, cô muốn về lại phương Vĩnh Dương xem thử, thế nhưng, chẳng biết vì sao, thủy chung cô chẳng có được cái dũng khí.

Lần cuối cùng gặp mẫu thân, là ở trong ngục lớn của Thương Châu.

Cô dùng mê hương giải quyết gã giữ ngục dễ dàng như bỡn, len lén lẻn vào chỗ giam nhốt kẻ tù phạm.

Trong gian phòng trong cùng nhất, rốt cuộc cô đã tìm ra được mẫu thân. Phí hết bao nhiêu là khoảng thời gian dài đó, là vì cô chẳng còn nhận ra được mẫu thân ... nằm sóng soài ra giữa đám cỏ khô dơ dáy đó, ánh mắt của mẫu thân chẳng còn cái vẻ sáng rỡ như năm xưa, đầu tóc cũng đã biến thành vàng khè khô cháy, cái trán nhô ra, người thì phát ra mùi hôi nồng nặc, cả người giống như một hình nộm không có chút gì là sinh khí. Bởi vì mắc phải bệnh nặng, do đó nhà ngục bèn giữ bà ta ở một nơi riêng rẽ.

Cô kinh hãi ngốc ra đó, lâu thật lâu, mới nhè nhẹ dùng chìa khoá giữ ngục mở cửa phòng giam ra, rồi bước vào trong.

"Mẹ ? Mẹ ?" Cô quỳ một bên mẫu thân đang nằm hôn mê, kêu lên mấy tiếng nho nhỏ, cẩn thận lay lay người đàn bà tiều tụy kia, chỉ sợ, mẫu thân chẳng còn hồi đáp lại mình được.

Mẫu thân mở trừng mắt ra, mơ màng nhìn cô, phí cả nữa ngày trời sức lực, cặp mắt hôn ám kia mới thình lình sáng rực lên: "Hồng Nhi ? !"

MẫU thân run rẫy thò tay ra, muốn ôm lấy con gái, thế nhưng cô đang sững ra đó, khoảnh khắc đó, bên tai cô đang vang lên tiếng mẫu thân năm xưa hét lên: "Đi ra khỏi đây !", cái tát tai của mẫu thân tựa hồ còn đang nóng hổi trên má. Trong khoảnh khắc đó, cô có chút gì đó rụt lại không muốn gần tới.

"Mẹ ! Mẹ !" Nước mắt cô trào ra như suối, cô chồm lại, ôm lấy mẫu thân đang hoi hóp nằm đó, nghẹn ngào, "Hồng Nhi không tốt ... Hồng Nhi đối xử không phải với mẹ ... Mã thúc, cái lão già đó là do con chích mủi độc châm cho chết đó mà !"

"Cái gì mà không phải ... con nít nói bậy nói bạ ..." mẫu thân rầy cô, đưa tay lên đầu cô, xoa xoa thật hiền từ, "cho ta xem con thử ... Hồng Nhi, con, con thật xinh đẹp ... so với mẹ hồi xưa còn xinh đẹp hơn nhiều ..."

"Mẹ, mẹ con mình về nhà đi, được không mẹ ?" Cô bồng mẫu thân dậy, nói bằng giọng nhẹ nhàng ôn nhu phảng phất như mẫu thân hồi xưa đã dỗ mình. Mẫu thân bệnh chỉ còn xương bọc da, nhẹ như một chiếc lá. Cô nghẹn ngào, cõng mẫu thân lên: "Mình về nhà thôi ... mẹ lại hát cho con nghe cái khúc điệu đó, được không mẹ ?"

Cô muốn về phường Vĩnh Dương, mẹ con hai người đoàn tụ, lại sinh sống bình thường như ngày nào ... cô sẽ không cho bất kỳ ai lại hiếp đáp mẫu thân. Cô đã có đầy đủ lực lượng, bảo vệ kẻ cô muốn bảo vệ. Cô bất chấp mọi chuyện cõng mẹ mình lên, lắc mình ra khỏi cái đại ngục Thương Châu giam mẹ mình đó, bất kể ngày đêm nhắm hướng Trường An mà chạy. Nhưng cô chẳng còn về lại được thuở xa xưa.

Ba hôm sau đó, mẫu thân bệnh nặng mất ở dọc đường ... nơi đó, còn cách Trường An những một ngàn dặm.

Cô chẳng còn có cơ hội nói cho mẫu thân nghe, thật ra mình vẫn rất yêu mến bà, bởi vì yêu mến mẫu thân, vì vậy mà trái tim non nớt không hiểu chuyện kia đã sản sinh ra nỗi thù hận kịch liệt đến thế. Cô thuở ấy có biết đâu được cái bi ai trong sinh hoạt của một người đàn bà bần cùng gian khổ đến thế nào ... Cô còn quá nhỏ, còn chưa hiểu gì.

Cho dù đã phiêu bạt trong giang hồ bao nhiêu năm rồi, con người cố chấp như cô vẫn còn chưa ngộ ra được điểm đó, mãi cho đến khi có người nói cho cô biết ... "Vậy mà cô còn chưa thấy được sao ? Lúc đó, mẹ cô phải dùng cái khả năng duy nhất của bà ấy, và dùng cho hết cái khả năng đó để bảo vệ cho cô đấy thôi."

Chính cái câu nói đã đã trong tích tắc phá giải cái nút kết thắt cứng tình cảm trong đầu cô. Lúc nói đó, cô gái mặc áo hồng nhạt khóe mắt đang có tia sáng lóe rực lên.

Cô đã đốn ngộ, sau đó rốt cuộc đã có dũng khí vội vã chạy về lại phường Vĩnh Dương.

Gần cố hương lòng muốn khiếp lại, cô vẫn còn dũng khí đi hỏi thăm tin tức mẫu thân. Thế nhưng, người và chuyện đã chẳng còn như xưa.

Lão Trương Tải Phùng ở mé ngàoi cửa phường chẳng còn nhận được ra cô là ai, nghe cô hỏi thăm, chỉ có thở ra, nói: "Nhà đấy à ? Lúc trước có người đàn bà làm đĩ ngầm ở đó, thiệt là đáng thương ... có thêm một đứa con gái, không muốn chết đói thì còn làm được gì khác hơn ?"

"Thật ra mụ ta mà chỉ yên bụng tiếp khách kiếm tiền thì cũng xong, chẳng biết sao, có hôm mụ ta lại dám đi cãi lộn với khách hàng, không những vậy còn hạ độc giết cái lão quỹ xui xẻo đó. Chặc chặc ... lão đó chết mặt mày thật tình kinh khủng quá chừng ..."

"Đáng lý ra phán xử xong là chém đầu, có điều sau này vận khí tốt, nhằm dịp đại xá, mới đổi thành lưu đày, bị áp tới đại ngục ở Thương Châu."

"Con gái mụ ta vốn không hiểu chuyện, nói năng hỗn hào với mẹ mình. Hôm quá nó cãi nhau với mẹ nó một trận, lại chạy đi đâu mất biệt ... hỷ hỷ, sau này hàng xóm người ta nói gặp nó ở đâu đó, hình như làm con hầu ở một nhà phú hộ ... cô nói thử, một con bé tự mình chạy ra ngoài đường còn có cách nào mà sống ..."

Trương Tải Phùng thao thao bất tuyệt nói nửa chừng, sực nhớ ra người đang hỏi thăm trước mặt mình cũng là một người đàn bà, vội vàng ngậm miệng lại, sau đó lộ vẻ hoài nghi ngắm nghía người khách ... tựa hồ, tựa hồ có chút gì quen quen.

Chính cái lúc lão đang nhìn trộm cô bé xinh đẹp đó, lão bèn thấy nước mắt đang trào xuống lã chã trên khuôn mặt người lữ khách mỹ lệ. Người đàn bà đeo kiếm bên lưng trông thật lợi hại đó, cứ thế mà bỗng dưng ôm mặt khóc nức nở lên.

Thình lình cô hiểu ra tại sao hôm đó mẫu thân muốn đánh cô, tại sao muốn đuổi cô ra khỏi đó ... mẫu thân đang lúc vừa kinh vừa sợ, bà đã cảm thấy được ánh mắt không tốt của lão đó đang nhìn tới con gái bé bỏng của mình, bà ta, bà ta chỉ còn dùng phương pháp duy nhất để làm con gái thoát ra khỏi chỗ nguy hiểm ... "Đồ đê tiện ! Mau ra khỏi đây cho tao !"

Trong lúc cô hận mẫu thân, chạy ra khỏi phường Vĩnh Dương, mẫu thân vì bảo vệ cho cô, đã thừa nhận tội trạng giết người thế cho cô.

Trong lúc cô đang ôm trong mình tuyệt kỹ, phiêu đãng trong giang hồ, mẫu thân thì vẫn đang bị giam cầm trong lao ngục ẩm thấp không thấy mặt trời.

Và khi cô vì hối hận mà trở về phường Vĩnh Dương tìm mẫu thân, thì mẫu thân đã thở hắt ra hơi thở cuối cùng trong đời.

Cô chẳng còn về được thuở xa xưa.

An táng mẫu thân xong xuôi, cô gia nhập Thính Tuyết lâu, đổi tên lại thành Hồng Trần. Bôn tẩu trong giang hồ máu tanh đã bao nhiêu năm, mà hình như chạy không ra khỏi cái phường chung quanh có tường màu đất vàng thuở đó. Mười năm rồi, quay đầu chợt nhìn lại, qua lại trong đám người, vậy mà chẳng dính tới một chút gì hơi người, vẫn còn phiêu bạt không có chỗ nương tựa.

Đến nay danh tiếng vang động giang hồ, có người sợ hãi mình, ngược lại chẳng bằng lúc còn bé ... lúc đó, ít nhất còn có mẫu thân là chân chính quan tâm đến mình.

Cô vào Thính Tuyết lâu, rồi ổn định lại ... đấy là vì do Tĩnh cô nương ... người đã dùng một câu nói phá giải ma chướng trong lòng cô. Nếu không phải lời nói lãnh đạm mà sắc bén như thế của cô gái mặc áo hồng nhạt, không chừng ngay cả được gặp mặt mẫu thân lần cuối cùng cô cũng không có dịp.

Mọi người trong Thính Tuyết lâu, ai ai cũng kính sợ Tĩnh cô nương, thậm chí ngay cả lâu chủ cũng rất kính trọng cô. Mà ánh mắt dưới lớp sa mỏng của cô gái mặc áo hồng nhạt đó, trước giờ vẫn lạnh lẽo như băng tuyết. Cô biết, thời thơ ấu của Tĩnh cô nương, e rằng còn thê thảm hơn cả của mình.

Thế nhưng, chỉ có cô nghĩ tới, trong nội tâm chỗ nào đó sâu thẳm của Tĩnh cô nương, nhất định có một nơi rất mềm yếu mà thiện cảm ...

Bích Lạc đưa một cái hộp bằng bạch ngọc cho cô, rồi quay người bước ra.

A Tĩnh mở cái hộp bằng bạch ngọc, cho dù một người lạnh lùng bình tĩnh như cô, cũng nhịn không nổi khẻ kinh hô lên một tiếng: một đóa hoa màu xanh lạt, đang nở rộ ngưng kết trong hộp.

Trịch Trục hoa.

Đóa Trịch Trục hoa mà Bích Lạc xem như tính mạng của mình đó sao ? ! ...

Bích Lạc bước ra khỏi cửa, sợ mình mà quay đầu lại sẽ đổi ý.

Đóa hoa đó, cứ để cho nó vĩnh viễn nở rộ trong mộng mị của mình thôi !

Tiểu Linh, Tiểu Linh ... đóa Trịch Trục hoa trong biển xanh mênh mông đã nở năm này qua năm nọ, tìm mãi trời xanh xuống suối vàng, mà em đang ở phương nao ? Chỉ e, chúng ta gặp nhau không còn biết đến ngày nào nhĩ?

Bả tửu chúc đông phong (Nâng ly rượu chúc gió đông)

Thả cộng tòng dung (Hãy cùng nhau thong thả)

Thùy dương tử mạch lạc thành đông (Thùy dương bờ ruộng tím phía đông Lạc thành)

Tổng thị đương thời huề thủ xứ, du biên phương tùng (Lúc đó cứ tay nắm tay đi du lãm khắp nơi hoa thơm cỏ lạ)

Tụ tán khổ thông thông, thử hận vô cùng (Tụ rồi tan khổ sở vội vàng, hận này vô cùng)

Kim niên hoa thắng khứ niên hồng (Hoa năm nay đỏ hơn hoa năm trước)

Khả tích minh niên hoa cánh hảo, tri dữ thùy đồng ? (Chỉ tiếc hoa năm sau càng đẹp, biết cùng ai ngắm ?)

Nhắp rượu mừng gió đông

Ta hãy thong dong

Lạc thành đông thùy dương ruộng nương

Nơi mình từng tay nắm

Tay tung tăng dạo hết trời thơm

Hợp tan mi sầu mặt khổ, vô cùng sầu hận

Năm ni hoa rực hơn năm nớ

Năm tới hoa càng thắm

Biết cùng ai ngắm ?

Crypto.com Exchange

Hồi (1-5)


<